Cuồng Huyết Thiên Ma


Trác Thanh Phàm cùng với hai vị đại lão của Thiên Cơ Tông sắc mặt biến đổi, khí thể của Tử Phong mặc dù biểu hiện ra vẫn chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, nhưng chỉ đơn giản là linh áp cũng khiến cả ba phát run, nào có phải là thứ mà một Nhất Bộ Thiên Tôn có thể làm được.
Cơ mà bọn hắn cũng không sợ, mạnh đến đâu thì cũng chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, cùng lắm là nghịch thiên đánh vượt một hai cấp, đối mặt với năm đầu khôi lỗi Lục Bộ Thiên Tôn thì cũng phải nuốt hận mà thôi.
Tử Phong lăng không đứng ở đó, trên thân toát ra hắc khí nồng đậm trông cực kỳ quỷ dị, khí tức của hắn tàn ác mà bạo ngược khiến đám người quan chiến phải ớn lạnh, trên đời này làm sao mà có thể tồn tại một thứ sinh vật kinh khủng đến như vậy.
Ba người Trác Thanh Phàm đề cao mười phần tinh thần, ánh mắt khóa chặt lấy Tử Phong, thể nội linh lực tuôn trào sẵn sàng ứng phó với tất cả, chỉ là bọn hắn vừa mới chớp mắt một cái, thân ảnh mặc giáp kia đột ngột biến mất tại chỗ, sau đó giống như quỷ mị hiện thân trước mặt một vị đại lão Thiên Cơ Tông, khí tràng thô bạo quét tới như cuồng phong bạo vũ.
Tử Phong chân đạp Thuấn Quang, cả người giống như tan biến vào trong không gian, dùng tốc độ bất khả tư nghị lao tới đối phương, một quyền súc thế đấm ra.

Võ học thiên hạ, duy nhanh bất phá, vị đại lão Thiên Cơ Tông kia ít nhiều gì cũng là Thiên Tôn cường giả, linh giác thập phần nhạy bén, ngay khi trông thấy Tử Phong biến mất tại chỗ liền động ý niệm muốn di chuyển, chỉ là tốc độc của Tử Phong thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức đại não của lão vừa mới đưa ra mệnh lệnh, cơ thể chưa kịp làm theo thì đối phương đã áp sát chính mình.
"Phanh!!"
Một quyền của Tử Phong không chút lưu tình nện thẳng lên ngực Pháp Tướng của mục tiêu phát ra một tiếng vang trầm đục chấn động màng nhĩ của người khác, chỉ thấy Pháp Tướng của vị đại lão kia trực tiếp vỡ ra một lỗ hổng, lực đạo kinh khủng xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự của Pháp Tướng mà đánh thẳng lên nhục thân của lão.
Không gian dưới lực lượng cuồng bạo vỡ tan thành từng mảng, vị đại lão kia đến cả cơ hội động thủ một cái cũng không kịp, lồng ngực bị cự lực nện đến lõm sâu xuống dính vào sau lưng, xương sườn cùng với cột sống bên trong toái thành cám bã, nội tạng biến thành một đám thịt nát không hoàn chỉnh, lão phu ra một ngụm máu lớn, cả người giống như lưu tinh văng về phía sau, trực tiếp đập nát một ngọn sơn phong gần đó.
Cùng lúc đó, năm bộ khôi lỗi kia động thân, trong nháy mắt liền bao vây lấy Tử Phong, mỗi bộ khôi lỗi tung ra công kích của mình, quyền đầu, cước ảnh, thủ đao, cùi chỏ, đầu gối, năm đạo công kích gào thét xé rách không gian hướng về phía Tử Phong mà đánh tới.
Chỉ là năm đạo công kích có thể đánh sập cả một ngọn đại sơn đấy lại mất đi mục tiêu, mười thành khí lực giống như đánh vào một khối bông gòn không chút tác dụng.
"Hư Vô Bộ Pháp!!"
Tử Phong giống như hòa mình vào trong không gian mà biến mất, đến khi xuất hiện trở lại thì hắn đã ở sau lưng một đầu khôi lỗi, cánh tay hắn vươn ra, năm đầu ngón tay giống như năm chiếc móc sắt trực tiếp tóm lấy đầu của khôi lỗi trước mắt.


Lôi kéo đối phương, Tử Phong xoay người một cái liền ném đầu khôi lỗi trước mặt xuống dưới, đầu khôi lỗi đó bị một luồng cự lực ném đi, cơ thể phá tan rào cản không gian tạo ra một tiếng nổ vang vọng, sau đó giống như đạn pháo đập thẳng xuống đất, nện cho cả ngọn đại sơn rung chuyển, đại địa bị đào ra một cái hố lớn, giữa cái hố là một cái lỗ sâu hoắm, hiển nhiên là đầu khôi lỗi kia không biết đã chui xuống đất sâu biết bao nhiêu mét rồi.
Hệ thống tiến hóa, bản thân Tử Phong cũng tiến hóa, đại đa số kỹ năng của hắn đều trở nên khác biệt, nguyên bản Thuấn Quang không có thay đổi gì, nhưng hắn lại có nhiều hơn một kỹ năng khác, chính là từ bộ vũ kỹ thân pháp "Phù Quang Di Ảnh" mà thôi diễn ra, tên gọi Hư Vô Bộ Pháp.
Hư Vô Bộ Pháp đồng dạng là kỹ năng loại thân pháp, nhưng khác với Thuấn Quang, nó không hề cho Tử Phong một chút tăng phúc nào về mặt tốc độ, nhưng đổi lại, nó có một năng lực đặc thù vô cùng nghịch thiên.

Thuấn Quang tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức tưởng chừng như Tử Phong dịch chuyển tức thời, nhưng thực tế thì hắn chỉ là di chuyển rất nhanh mà thôi, nếu gặp phải vật cản thì cũng đồng dạng không thể đi xuyên qua.
Nhưng mà Hư Vô Bộ Pháp lại khác biệt, thay vì di chuyển như bình thường, Hư Vô Bộ Pháp dựa vào mạch linh khí trong thiên địa cùng với kết cấu không gian xung quanh để di chuyển, chính xác mà nói thì Tử Phong mỗi khi sử dụng năng lực này, tốc độ của hắn không tăng lên, nhưng miễn là hắn có thể cảm nhận được mạch linh khí thiên địa và kết cấu không gian xung quanh, hắn có thể chân chính "tan biến" ở một chỗ này rồi "xuất hiện" ở một chỗ khác, hoàn toàn không bị vật thể ngăn cản.
Mặc dù tốc độ của hắn không thể tăng lên, nhưng Hư Vô Bộ Pháp có thể giúp hắn đột phá vòng vây một cách cực kỳ dễ dàng, trừ khi sử dụng siêu cấp trận pháp cực kỳ lợi hại giới hạn không gian lại một cách hoàn toàn, bằng không thì không có khả năng vây khốn hắn ở yên một chỗ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong thời gian chưa đến một giây đồng hồ, một vị đại lão của Thiên Cơ Tông bị đánh bay thổ huyết không biết sống chết, một đầu khôi lỗi Lục Bộ Thiên Tôn không có lực hoàn thủ bị ném đi như con gà.

Trác Thanh Phàm và lão giả còn lại lúc này mới kịp phản ứng, cả hai không hẹn mà cùng cảm thấy kinh hãi, chiến lực của Tử Phong vừa mới bày ra vượt quá xa những gì mà bọn hắn tưởng tượng, cơ mà hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Bốn đầu khôi lỗi còn lại trông thấy đồng bạn bị đánh sâu xuống mặt đất cũng không tỏ ra hoảng loạn, bọn hắn chỉ là tử vật không có linh trí, mệnh lệnh của chủ nhân đối với bọn hắn chính là tuyệt đối, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì xảy ra mà khiến bọn chúng chùn bước.

Từng đầu khôi lỗi vô cùng máy móc quay đầu sang nhìn Tử Phong, cả bọn điên cuồng lao tới chỗ Tử Phong đang đứng, quyền đầu như mưa, cước ảnh như bão tố công kích không ngừng.
Tử Phong cũng không tránh né, hắn căn bản mặc kệ những đầu khôi lỗi này có cơ thể kiên cố ra sao, cứ như vậy mà lấy cứng đối cứng, trong khoảnh khắc bị bốn đầu khôi lỗi vây công nhưng tuyệt không rơi vào hạ phong, khí thế mười phần cường hãn.
Quyền cước giao thoa, những thanh âm kim loại va chạm chói tai vang lên không ngừng, từng đạo hoa lửa tóe lên mỗi khi Tử Phong ma sát với đối phương, từ bên ngoài nhìn vào không thể phân biệt được đâu mới là khôi lỗi không biết đau đớn nữa.
Xoay người phóng ra một cước, cuồng phong bạo vũ nổi lên chấn bay ba đầu khôi lỗi, Tử Phong vươn tay ra trực tiếp nắm lấy quyền đầu đang đánh tới, tiếng kim thiết ma sát vang lên vô cùng sắc bén, năm chiếc móng vuốt của hắn cắm ngập vào bên trong da thịt của khôi lỗi, hắn thuận thế kéo lấy đối phương lại gần mình, cánh tay còn lại dang rộng ra trực tiếp quật vào lồng ngực khôi lỗi.

"Keng!!!"
Một tiếng động giống như chuông đồng vang lên, đầu khôi lỗi kia ăn một cú quật tay liền bắn đi như diều đứt dây, trên không trung để lại một cơn mưa mảnh vụn, cơ thể nó văng đi đập thẳng vào người một đạo Pháp Tướng của Tử Phong sau đó rơi xuống mặt đất, nó còn đang run rẩy điều chỉnh khớp xương của mình để đứng lên thì đã thấy một cái đầu ngón tay khổng lồ tỏa ra nhiệt lượng nóng bỏng giống như hỏa diệm sơn giáng xuống.
"Bành!! Rắc rắc!!"
Khôi lỗi được tạo thành bởi vô số vật liệu quý hiếm, cơ thể vô kiên bất tồi tưởng như không thể bị phá hủy cứ như vậy bị một đầu ngón tay hỏa diễm nghiền nát, từng mảnh vụn cơ thể mang theo hoa lửa văng tung tóe.

Ba đầu khôi lỗi vừa bị đánh bay lúc này cũng đã trở lại, tiếp tục quấn lấy Tử Phong để công kích.
Tuy nói rằng những khôi lỗi này có thể sánh ngang với Lục Bộ Thiên Tôn, nhưng bọn chúng chỉ dựa vào cơ thể cường đại để chống chọi với cường giả cấp bậc này mà giữ thế bất bại mà thôi, tuy lực công kích của bọn chúng không hề kém cạnh, nhưng tối đa thì cũng chỉ là công phu quyền cước, luận thủ đoạn mà nói thì kém xa một Lục Bộ Thiên Tôn chân chính.
Tử Phong hiển nhiên là nhận ra điều này, nhưng hắn cũng phải công nhận rằng Thiên Cơ Tông không phải tự nhiên có danh tiếng lớn đến như vậy, cơ quan chi đạo của bọn hắn có tạo nghệ xuất thân nhập hóa, đừng nhìn những khôi lỗi này chỉ biết đấm đá cận thân, nhưng mỗi một chiêu thức của bọn chúng đều mang theo lực phá hoại thập phần kinh khủng, cường giả cùng giai ăn phải một quyền của bọn chúng cũng ăn không tiêu, hơn nữa những khôi lỗi này kết hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn, chiêu thức tung ra liên miên bất tận, thường xuyên bổ trợ cho nhau không để lại chút lỗ hổng nào.
Tử Phong đang chiến đấu một cách hăng say, đột nhiên sau lưng truyền tới một tia cảm giác bất hảo, cơ thể hắn đột nhiên tan biến sau đó xuất hiện ở cách đó không xa.

Một đạo vũ tiễn mang theo khí thế bất phàm xuyên thủng không gian phóng tới phía sau lưng hắn đánh lén nhưng bất thành, mũi tên bất ngờ mất đi mục tiêu không thể dừng lại liền đâm thẳng về phía một đầu khôi lỗi, trực tiếp thổi bay một cánh tay của đầu khôi lỗi đó.
Mũi tên đó chặt đứt một cánh tay của khôi lỗi cũng không dừng lại, mà giống như là đã khóa chặt Tử Phong làm mục tiêu, hóa thành một đạo vòng cung trên không trung sau đó dùng một tốc độ không tưởng nhắm thẳng đến chỗ Tử Phong, bất kể hắn có di chuyển tránh né đến mức nào thì nó cũng không buông tha.
Tử Phong vừa mới từ không trung hạ xuống mặt đất, đang định tiếp tục di chuyển thì một bàn tay từ bên dưới đột nhiên phá đất chui lên, nắm chặt lấy cổ chân hắn, lực đạo khủng bố khiến hắn không thể nhúc nhích, chính là đầu khôi lỗi ban nãy bị Tử Phong ném xuống lòng đất.
Đang định đạp bay cái con khôi lỗi vừa mới mò từ dưới đất kia lên, Tử Phong bất chợt bị ba đầu khôi lỗi còn lại bao vây, công kích liên miên phóng tới khiến hắn nhất thời không tiện rảnh tay đối phó với đầu khôi lỗi dưới chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên mang theo khí tức xuyên phá mãnh liệt kia phóng tới.
Từ nãy tới giờ chỉ có mấy đầu khôi lỗi đánh với Tử Phong, Trác Thanh Phàm và lão giả kia không hề tham chiến, không phải vì không muốn, mà là không thể, chiến đấu ở cấp bậc kia đã sớm vượt ra khỏi phạm trù năng lực của bọn hắn.


Đừng nhìn chỉ là quyền cước đơn giản không chút hoa mỹ, nhưng trông thấy không gian liên tục bị đánh nát cùng cỗ khí tràng kinh khủng mà trận chiến kia tỏa ra, cả hai đều biết rằng bản thân mình chỉ cần tới gần cũng có thể bị dư ba đập chết, dù đứng từ xa dùng pháp tắc chi lực công kích cũng vô dụng.
Cả hai đều là nhân vật số một trong tông môn, giờ phút này chỉ có thể bày ra trận thế sau đó đứng đó trợ uy mà không dám động tay động chân thì có chút mất mặt, nhưng mất mặt còn hơn là mất mạng, khôi lỗi mất đi còn có thể chế tạo lại được, mạng ném đi thì chính là hết a.
Trác Thanh Phàm không có biện pháp, không có nghĩa là lão giả kia cũng đồng dạng bó tay, Thiên Cơ Tông không chỉ có trận pháp, cơ quan cùng khôi lỗi, bọn hắn còn sở hữu những kiện cấm khí lợi hại tồn tại từ thời thượng cổ.

Cấm khí về cơ bản chính là pháp khí dùng một lần, uy lực kinh thế hãi tục nhưng sau khi sử dụng liền biến thành phế thải, chỉ là giá trị của bọn chúng vẫn cao tới mức dị thường, bởi vì cái đồ chơi này đến cả một tên võ giả Sĩ cấp cũng có thể dùng, trong lịch sử cường giả Thánh Giai bị một tên Vương cấp dùng cấm khí chém giết không phải là không có, vậy nên cấm khí được sử dụng như là thủ đoạn bảo mệnh tối cường đối với người sở hữu.
Cấm khí của một Thiên Tôn đại lão hiển nhiên không phải là phàm vật, mũi tên mà lão giả kia bắn ra có uy lực vô cùng kinh khủng, đến cả cường giả nửa bước Linh Đế cũng không dám đối cứng, Tử Phong có mạnh hơn nữa thì cũng không thể không nhận mệnh!
Mắt thấy Tử Phong bị mắc kẹt tại chỗ, mũi tên chuẩn bị đánh trúng hắn, Trác Thanh Phàm cùng lão giả kia không nhịn được mà khóe miệng hơi cong cong, chỉ là cảnh tượng tiếp theo khiến cả hai phải trừng mắt lên nhìn nghẹn họng trân trối.
"Thôi được rồi, không đùa nữa!!"
Tử Phong bất chợt thở dài một tiếng sau đó dậm chân, một luồng xung chấn kinh khủng quét ngang tứ phía, trực tiếp thổi bay ba đầu khôi lỗi đang vây công hắn, đầu khôi lỗi chôn nửa người trong lòng đất, đang túm lấy chân hắn liền đứng mũi chịu sào, bị luồng sóng xung kích này sinh sinh xé làm hai mảnh, nửa thân dưới kẹt trong mặt đất, nửa thân trên văng ra xa.
Mũi tên phá không bay tới trước mặt hắn, cơ mà ngay khi đầu mũi nhọn chỉ cách mặt hắn chưa đầy mười phân liền lập tức dừng lại, thân mũi tên bị một bàn tay mặc giáp đen trực tiếp tóm chặt lấy không thể nhúc nhích mảy may, từ trên mũi tên tỏa ra khí tức cường đại vô cùng kinh khủng nhưng hoàn toàn vô dụng, nó căn bản không thể nào thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy mình.
"Rắc!!"
Tử Phong có chút nhàm chán nghiến chặt bàn tay lại, đạo vũ tiễn có thể khiến cường giả nửa bước Linh Đế phải khiếp sợ cứ như vậy bị hắn trực tiếp bóp gãy, năng lượng của mũi tên bị đánh gãy giải phóng ra bên ngoài, tạo thành một luồng sóng xung kích kéo dài mấy ngàn mét, san phẳng mọi thứ thành bình địa, đám cường giả Thánh Giai phụ cận cũng bị sóng xung kích chấn cho lục phủ ngũ tạng lắc lư, đủ biết một mũi tên kia có bao nhiêu lợi hại.
Khí tức trên người Tử Phong đột nhiên trở nên nội liễm, rõ ràng không còn cuồng bạo như lúc nãy nữa nhưng lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong tâm khảm, tựa như một đầu độc xà đang ẩn nấp trong bóng tối tùy thời có thể xông ra.
Tử Phong nãy giờ trông có vẻ lợi hại, nhưng thực tế hắn đã lưu thủ rất nhiều, Lĩnh Vực không hề gọi ra, Bát Tự Thần Hỏa ký tự thứ chín "Dominion" cũng không kích hoạt, cả Tài Quyết Chi Nhận cũng không rút ra, tính toán kỹ càng thì hắn đến cả hai thành thực lực thật sự cũng chưa sử dụng đến.
Sở dĩ làm như vậy là bởi vì Tử Phong theo trực giác cảm nhận thấy nơi này có điều gì đó không đúng cho lắm, Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông liên hợp với nhau là điều trong dự đoán, thực lực của bọn chúng cũng không sai lệch gì nhiều, nhưng khiến Tử Phong kinh nghi bất định đó là....người của Thái Diễn Thánh Địa đâu rồi?
Hắn không tin rằng sự việc lớn như thế này Lăng Hư Cung sẽ không hướng tới Diễm Quang Đế Quân báo cáo, mà lấy sự coi trọng của Diễm Quang lão cẩu đối với một Thiên Ma như hắn, chắc chắn sẽ phái cường giả Thánh Địa tới đây trợ trận.
Tử Phong lưu thủ là vì đề phòng cường giả của Thái Diễn Thánh Địa, chỉ là đối phương vô cùng nhẫn nại, chính mình gần như đem cả cái Lăng Hư Cung quấy loạn như nấu cháo, tiện tay còn giết vài ba người, mặt mũi của Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông mất sạch, thậm chí vừa rồi hắn còn cố tình để lộ một thân "chiến lực" sánh ngang Lục Bộ Thiên Tôn khôi lỗi, vậy mà đối phương vẫn có thể nhịn lại không ra mặt, xem ra nếu hắn không ép chết mấy người trước mặt thì khó mà dụ được kẻ địch ra ngoài.

Tử Phong không còn tâm tư diễn kịch nữa, hắn hơi lắc mình một cái liền hiện thân trước mặt một đầu khôi lỗi, thủ chưởng hóa thành đao chặt xuống, khôi lỗi cứng rắn tựa như Thiên Giai Bảo Khí vậy mà không chịu nổi một cú chặt tay, cả cái đầu bị bổ ra thành hai nửa dính liền với cần cổ không đứt hẳn, vô vàn mảnh vụn từ bên trong hộp sọ của khôi lỗi rơi vãi ra bên ngoài, nó cứ như vậy mà ngã xuống đất không còn động đậy nữa.
Tốc độ di chuyển của Tử Phong vô cùng kinh khủng, ngay khi đầu khôi lỗi kia rũ người xuống, đã thấy hắn hiện thân bên cạnh một đầu khôi lỗi khác, một quyền đánh ra xuyên thủng lồng ngực khôi lỗi, từ bên trong móc ra một khối kim loại kỳ dị tràn ngập phù văn sau đó bóp nát.

Thân hình Tử Phong đột nhiên nhoáng lên, tránh né công kích đến từ đầu khôi lỗi cuối cùng còn lại, hắn cũng chẳng còn tâm trí chơi đùa nữa, nếu là cường giả Lục Bộ Thiên Tôn bình thường thì hắn còn phải ra thêm chút sức lực, còn với mấy con khôi lỗi rác rưởi này thì đến cả tư cách làm đồ chơi tiêu khiển cho hắn cũng không có.
Từ trên cao rơi xuống, Tử Phong giáng xuống một cước, lực lượng cường đại nghiền nát khôi lỗi kia thành một đám mảnh vụn.

Trác Thanh Phàm cùng với lão giả bên cạnh kinh hãi không thôi, Tử Phong giống như là biến thành một con người khác, những khôi lỗi lúc trước vẫn còn có thể đánh ngang cơ với hắn vậy mà hiện tại không chịu nổi một đòn, cả hai đều tự nhân bản thân mình không có cái loại năng lực cường hãn đó.
Trác Thanh Phàm đột nhiên trông thấy Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn mình, trái tim của hắn trực tiếp lỡ mất một nhịp, cả người không tự chủ được lùi lại một bước, sau đó đã nghe thấy một âm thanh xé gió, Tử Phong không biết từ lúc nào đã xông tới chỗ lão giả Thiên Cơ Tông kia, trực tiếp đâm thủng Pháp Tướng tiến vào bên trong, tay giơ ra nắm lấy cổ họng của lão già.
Lão già kia chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị năm cái móc kim loại nắm chặt lấy hít thở không thông, thể nội linh lực bị một luồng lực lượng cường đại phong tỏa không thể động mảy may, pháp tắc chi lực tự thân tán loạn không làm nên trò trống gì, một cường giả Thiên Tôn chứng đạo vậy mà giống như một con gà bị nắm lấy cổ nhấc lên, nửa phần khí lực cũng không xuất ra nổi.
"Một tiễn vừa rồi, hiện tại ta trả lại cho ngươi!!" Tử Phong âm u nói, sau đó bất ngờ thả tay ra rồi rút lại, sáu khe hở trên chiếc mũ trụ của hắn sáng lên, sáu đạo quang mang tử sắc từ trong khe bắn ra ngoài, từng tia từng tia chỉ to cỡ ngón tay út nhưng lại giống như tia laser phóng tới, quét một đường liền xuyên qua nhục thể của lão giả Thiên Cơ Tông kia từ trên đỉnh đầu xuống dưới hạ thân.
Lão già kia từ trên không trung mấy chục mét rơi xuống mặt đất, cơ thể tách ra làm hai nửa, máu tươi cùng với nội tạng ruột gan đứt đoạn rời khỏi cơ thể cùng rơi xuống, mặt đất nhanh chóng xuất hiện hai nửa thi thể cong queo vẹo vọ cùng với một đống ruột gan lòng thòng vương vãi, máu tươi bắn tóe ra xung quanh trông cực kỳ bắt mắt.
"Ngươi......." Trác Thanh Phàm sắc mặt biến thành màu gan heo, toàn thân giống như tiến vào trong hầm băng, vội vàng lùi lại, miệng mở ra định nói gì đó.
"Bốp!!"
Chỉ là một tiếng vang giòn giã cất lên đánh gãy lời nói của lão, Tử Phong không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt Trác Thanh Phàm, đưa tay ra liền tặng lão một cái bàn vả mười phần lực đạo.

Trác Thanh Phàm đến cả rú thảm cũng không làm ra được ngã xuống đất, da thịt trên mặt phía bên phải giống như một miếng thịt nạc mỏng bị búa tạ đập xuống, huyết nhục nổ tung thành một đám sương đỏ, hàm dưới bị thổi bay không biết văng đi tận đâu, đầu lưỡi bị chính mảnh vụn mấy chiếc răng vỡ nát của hắn cắt đoạn, có thể nhìn thấy được cả cuống họng của lão lộ ra ngoài không khí.
"Đây là để trả lại một chưởng năm đó của ngươi!!" Tử Phong lấy chân dẫm lên đầu Trác Thanh Phàm, lạnh nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận