Cuồng Huyết Thiên Ma


Người lên tiếng chính là hai đồ đệ của Tử Phong, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, đối với sự xuất hiện của đồ đệ tiện nghi, hắn không có chút gì ngạc nhiên cả.

Sau khi hắn rời đi, Lăng Hư Cung tổn thất thảm trọng, không thể không một lần nữa tiến vào trạng thái tu dưỡng, không có lí do gì hai "thiên tài" như Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không được tông môn trọng dụng.
Nghĩ lại thì cũng hợp lí, cả hai mặc dù mang tiếng là đệ tử của hắn, nhưng thời gian ở chung không quá dài, chỉ có tầm nửa năm gì đó, sư đồ chi ân là có thực, nhưng sư đồ chi tình lại chẳng được bao nhiêu, đối với võ giả mà nói thì một chút tình nghĩa đó đứng trước tài nguyên dụ hoặc chính là cẩu thí, nói bỏ là bỏ.
Ít nhất đấy là cao tầng Lăng Hư Cung cho rằng là như vậy, thực tế thì cách suy nghĩ của bọn hắn không hề sai, nhưng tất cả đều được tạo thành dựa trên điều kiện tiên quyết đó là bọn hắn chẳng biết ẩn tình ở trong đó, cách mà Tử Phong tẩy não....à nhầm đối xử với hai đệ tử của mình, hơn nữa tính cách của cả hai cũng không được điều tra kỹ càng.
Thân là khí vận chi tử cùng khí vận chi nữ, hơn nữa thoạt nhìn thì cả hai mang theo màu sắc chính đạo, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đồng dạng khó có thể làm ra hành động ăn cháo đá bát, không nhớ tới ân nghĩa của sư phụ được, đặc biệt là Trần Duệ, gì chứ cái thể loại khí vận chi tử tràn ngập chính nghĩa như hắn, Tử Phong gần như có thể được coi là con giun trong bụng, bất kể suy nghĩ hay hành động của Trần Duệ ra sao đều có thể bị Tử Phong suy tính đến nhất thanh nhị sở.
Hai đệ tử cũng không khiến Tử Phong thất vọng, Mai Tôn Giả theo lời nhờ vả của hắn lúc trước, vẫn thường xuyên chiếu cố đến Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, đồng thời bí mật theo dõi, cả hai bề ngoài tỏ ra trung thành một mực với Lăng Hư Cung, bất kỳ an bài nào của tông môn cũng không phản đối lấy một lời, thậm chí còn cố tình biểu lộ ra tư thái "không ngờ sư phụ mình lại là tuyệt thế ma đầu", một mặt hận không thể "khi sư diệt tổ", mặt khác vụng trộm điều tra tung tích của Tử Phong không ngừng.
Với lịch duyệt của Mai Tôn Giả, không khó để nàng có thể phân biệt được ý đồ tìm kiếm Tử Phong của hai người là có mang theo ác ý hay không, trước khi tiến công Lăng Hư Cung, nàng đều mang hết thảy kể lại cho Tử Phong.
Tuy nói rằng Lăng Hư Cung toàn lực bồi dưỡng Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng để mà nói tin tưởng trăm phần trăm là không thể nào, nên là để kế hoạch "vây giết" ngày hôm nay được diễn ra suôn sẻ, cả hai đều bị giam lỏng tại hậu sơn, đó cũng là lí do Mai Tôn Giả lúc vừa rồi phải rời đi, nàng xuất thân từ Triệu gia, biết được chiến đấu giữa cường giả cấp siêu phàm khủng khiếp ra sao, nếu không cứu ra hai người bọn họ thì dư ba chiến đấu chắc chắn sẽ đem cả hai chôn vùi.

Lăng Hư Cung nghìn tính vạn tính cũng không thể ngờ được một Tôn Giả quyền cao chức trọng lại là ám tử của Triệu gia được cài vào từ mấy chục năm trước, hơn nữa lại tình cờ có mối liên quan đến Tử Phong, kế hoạch của bọn hắn nàng nắm rõ như lòng bàn tay, đến cả nơi giam giữ Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cũng biết rõ.
Lăng Hư Cung ngoại trừ cấm địa nơi lão tổ tông Trác Thanh Phàm bế quan ra thì tất cả đều như hậu hoa viên của Mai Tôn Giả, đường đi nước bước vô cùng thông thuộc, tinh nhuệ Thánh Giai của Lăng Hư Cung toàn bộ đều bị vây khốn, cường giả siêu giai của Thái Diễn Thánh Địa ốc còn không mang nổi mình ốc, chống đỡ Tử Phong đã muốn hụt hơi, nào có thì giờ để ý tới nàng, Mai Tôn Giả thoải mái xông vào đem hai huynh muội cứu ra, đồng thời đưa đi thật xa tránh dư ba chiến đấu lan đến, cho tới khi chiến đấu kết thúc thì mới quay trở lại.
Trần Duệ từ phương xa bay tới, trông thấy một bóng lưng cao ngất, bạch y phất phới đứng chắp tay lạnh nhạt nhìn tràng cảnh chiến đấu, đúng hơn phải nói là tràng cảnh thảm sát phía trước mà trong lòng không khỏi nóng lên.
Thân là xuyên việt giả, Trần Duệ có thể hơi ngây thơ không hợp với thế đạo tàn nhẫn của dị giới, nhưng hắn không ngốc, theo tư duy của hắn, sư phụ tuyệt đối chính là bị hàm oan, có thể việc sư phụ là một Thiên Ma là sự thật, nhưng chắc chắn không phải như là Lăng Hư Cung tuyên cáo, cái gì mà ma vật họa loạn nhân gian rồi phản bội tông môn các thứ.
Nghe qua thì có phần cảm tính, nhưng Trần Duệ không cho rằng mình nghĩ sai, về sau thái độ của Lăng Hư Cung lại càng khiến hắn khẳng định suy đoán của mình hơn, khi hắn đem ý nghĩ của mình nói cho Nạp Lan Yên Nhiên, biểu muội của hắn cũng có ý kiến tương tự.
Đó chỉ là một phần, một phần lớn đó là tuy không được sư phụ dạy bảo bao lâu, nhưng những gì Tử Phong làm đều là sự thật, hắn hiểu được sư phụ đối tốt với mình như thế nào, nếu nói rằng ẩn chứa đằng sau là mưu đồ gì đó thì hắn lại càng không tin.

Bản thân Trần Duệ minh bạch sự chênh lệch giữa mình và sư phụ tựa như một cái lạch trời, đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là đồ bỏ đi, hắn không cho rằng bản thân mình có thứ gì đáng giá khiến sư phụ phải làm như vậy.
Về tình về nghĩa, về mặt logic hay là những khía cạnh khác, Trần Duệ đều có thiên hướng nghiêng về phía sư phụ mình, vậy nên là bao năm qua hắn lá mặt lá trái với Lăng Hư Cung, bên trong âm thầm điều tra tung tích của sư phụ, cũng may là biểu muội của hắn có cùng suy nghĩ như vậy, cả hai huynh muội kết hợp với nhau hành động dễ dàng hơn, có thể qua mắt được Lăng Hư Cung.

Chỉ là Trần Duệ cũng chỉ là một đệ tử chân truyền không lớn không nhỏ trong Lăng Hư Cung, đành rằng thiên phú bày ra đấy, nhận được sự ưu ái bồi dưỡng từ tông môn nhưng sức lực có hạn, tung tích của sư phụ đến cả Lăng Hư Cung dốc toàn lực cũng không thể tra ra được, hắn có thể tìm ra được manh mối nào mới là gặp quỷ.
Hơn bảy năm tìm kiếm, lúc này trông thấy bóng lưng cao lớn vĩ ngạn của sư phụ đứng đó, Trần Duệ khó mà kìm nén được sự kích động, một ngày làm thầy cả đời làm cha, sư phụ đối với hắn tốt đến mức móc tim móc phổi, hắn cũng đồng dạng tôn kính vị sư phụ này từ tận trong đáy lòng.
Tử Phong quay người lại nhìn hai đồ đệ tiện nghi của mình đang quỳ trên mặt đất, mặc dù lúc trước nảy ra ý định thu đồ chỉ mang theo ý định lợi dụng, chín thành chín hành động của bản thân đều là diễn xuất lừa dối tẩy não, nhưng hành vi của hai đồ đệ suốt hơn bảy năm qua được Mai Tôn Giả giám sát chặt chẽ, nghĩ đến việc hai đứa nhỏ dốc sức tìm kiếm bản thân mà Tử Phong không khỏi có chút cảm động, thật là không bõ công vi sư chăm lo cho các ngươi mấy tháng trời.
Trông thấy trang phục của cả hai, Tử Phong chợt nở nụ cười, có phần hòa ái nói
"Trang phục này....là chấp sự nội môn a......ồ lệnh bài đệ tử chân truyền vẫn còn, vậy là vừa có chức vụ lại vừa được hưởng đãi ngộ tài nguyên của đệ tử chân truyền.

Ừm, xem ra mấy năm gần đây các ngươi lăn lộn cũng không tệ."
Nạp Lan Yên Nhiên kích động không kém gì so với Trần Duệ, nàng đồng dạng cũng nhận qua ân huệ của Tử Phong, nhưng ngoại trừ lòng cảm kích và tôn kính bên ngoài, tâm tư tiểu nữ nhân của nàng còn mang theo một chút ái mộ đối với vị sư phụ này của mình.

Thực tế thì không thể nói rằng nàng bản tính tao lãng, đến cả sư phụ của mình cũng không màng tới lễ giáo mà xuất hiện tình cảm nam nữ, bởi vì mị lực của Tử Phong gần như là tất sát đối với nữ tử, kể cả nữ nhân trưởng thành lịch duyệt vô số đối mặt với hắn cũng phải nhìn thêm mấy lần, một tiểu nha đầu mới lớn như Nạp Lan Yên Nhiên sao có thể chống chịu lại được.

Hơn nữa khoảng thời gian Tử Phong mang theo đệ tử ra ngoài lịch luyện, hắn còn đặc biệt đối xử rất tốt với Nạp Lan Yên Nhiên, nếu không muốn nói là cưng chiều, một phần là vì thói quen của hắn, còn lại thì chính là thủ đoạn thu thập hảo cảm của hắn, dù sao thì mấy nha đầu mới lớn này rất dễ bị dụ theo kiểu như vậy.
Khoảnh khắc Tử Phong quay lại, Nạp Lan Yên Nhiên trông thấy gương mặt anh tuấn soái khí bức nhân kia, ký ức về lần duy nhất được nhìn thấy dung mạo của sư phụ ùa về, nàng không khỏi âm thầm so sánh, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng đường nét lại trở nên rõ ràng và hoàn mỹ hơn, khí chất thì tuyệt hảo, không lời nào có thể diễn tả.
Chỉ là khi Nạp Lan Yên Nhiên vẫn còn đang so sánh trong lòng, sư phụ đối diện chợt cười lên, một nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng tựa như gió xuân, khí chất lạnh lẽo nhưng không khiến người khác xa cách, ngược lại mang theo một thứ mị lực khó tả khiến nàng có cảm giác muốn thân cận.

Hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên nháy lên mấy ngôi sao, miệng hơi há ra, một bộ mặt hoa si điển hình nhìn chằm chằm nam nhân đối diện.
"Tất cả là nhờ ơn sư phụ." Trần Duệ cung kính nói, nghe thì có vẻ như là nịnh nọt vỗ mông ngựa, nhưng đây xác thực chính là những gì mà nội tâm hắn nghĩ.
Chỉ trong vòng nửa năm, hắn từ một võ giả Tướng cấp còn không đến, được sư phụ sinh sinh đem kéo lên Vương cấp cửu phẩm đỉnh phong, căn cơ vững chắc không chút tì vết, nhờ vào đó hắn mới có thể trong bảy năm đột phá Tôn cấp bát phẩm, tốc độ tiến giai nhanh đến mức kỷ lục trong Lăng Hư Cung, đương nhiên là nếu không đem ra để so sánh với cái tên quái thai nào đó đột phá Thánh cấp năm 21 tuổi.
Phải biết rằng Tôn cấp võ giả, dù tư chất có tốt đến mức nào đi chăng nữa, nếu chỉ dựa vào tài nguyên của một siêu nhất lưu thế lực như Lăng Hư Cung, từ Vương cấp cửu phẩm tiến tới Tôn cấp bát phẩm cũng phải mất một thời gian dài, nhanh thì mười lăm hai mươi năm, chậm thì có nửa thế kỷ cũng không tiến được đến Tôn cấp lục phẩm, dù là như vậy cũng đã đủ để cảm thấy kiêu ngạo.
Vì thế có thể hiểu được bảy năm đột phá Tôn cấp bát phẩm như Trần Duệ có bao nhiêu lợi hại, trợ giúp lúc trước của Tử Phong chỉ chiếm chưa đến ba thành công lao, bảy thành còn lại chính là nhờ vào mệnh cách "khí vận chi tử" của Trần Duệ.


Cơ mà bản thân Trần Duệ thì không biết chuyện này, hắn xác thực trong thời gian qua có được rất nhiều cơ duyên, tu vi tăng nhanh như ngồi tên lửa, nhưng hắn hết thảy đều đem công lao đưa cho sư phụ mình, theo kiểu "nếu không phải là nhờ ơn sư phụ thì thực lực của ta cũng không thể đủ để mà thu được cơ duyên như thế này".
Tử Phong căn bản không cần phải suy nghĩ cũng biết vì sao Trần Duệ một mực tôn kính hắn như vậy, cái sáo lộ này đã quá quen thuộc với hắn, dù không có Tử Phong cưỡng ép tăng tu vi của Trần Duệ lên thì hắn cũng đồng dạng có thể thu được cơ duyên bằng một cách khác, khí vận chi tử chính là như vậy a.
"Đều là phúc phần của chính ngươi, không có liên quan đến vi sư." Tử Phong cười cười lắc đầu, phất tay dùng lực lượng nhu hòa nâng hai đệ tử của mình lên, trực tiếp phớt lờ nữ đệ tử đang lên cơn phát xuân, hắn ngoái đầu đưa mắt nhìn về phía chiến trường không xa.
Thánh Quân cường giả không phải rau cải trắng tùy tiện trảo một cái cũng ra mấy bó lớn, gần hai trăm Thánh Giai cũng chỉ có sáu người mà thôi, tất cả đều bị Tử Phong miểu sát.

Không còn Thánh Quân áp trận, Diệp Mị Nhi về cơ bản chính là vô địch, địch nhân số lượng có nhiều hơn nữa cũng không phải là đối thủ của nàng, rất nhanh liền bị nàng giảo sát từng người một, huyết nhục bị thôn phệ sạch sẽ.
"Ặc...."
Một tên trưởng lão Lăng Hư Cung có tu vi Thánh Hoàng cao giai bị Diệp Mị Nhi dùng một bàn tay nắm chặt cổ họng nâng lên, còn chưa kịp rên tiếng thứ hai thì đã bị nàng dùng một tay còn lại, sinh sinh đem đầu vặn xuống, máu tươi từ bên trong cơ thể cụt đầu phún ra ngoài thành vòi, sau đó quỷ dị uốn lượn một vòng trên không trung rồi dung nhập vào huyết trì dưới chân nàng, đó cũng là người cuối cùng, tất cả đều đã trở thành huyết thực cho nàng.
Diệp Mị Nhi khí huyết bốc lên nồng nặc, cơ thể bốc lửa dính lên máu tươi trông càng ma mị, nàng giống như ăn phải mấy cân xuân dược, hai chân không tự chủ được mà cọ cọ vào nhau, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, đôi mắt ngập nước thập phần mê người.
"Mị Nhi!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận