Đuổi đi Trần Duệ, Tử Phong ung dung bước ra khỏi phòng, thoải mái nằm xuống chiếc ghế dài đặt ở giữa sân, vô cùng thư thái tận hưởng ánh nắng ấm áp chiếu lên cơ thể.
Tuy nói rằng đạt tới cảnh giới như hắn, nóng lạnh bất quá chỉ là một cái khái niệm không mấy ảnh hưởng đến bản thân, nhưng bên trong người lúc nào cũng có một luồng âm hỏa lạnh lẽo thấu tận tim can không ngừng bốc cháy, hắn vẫn theo bản năng muốn tìm kiếm một chút ấm áp để làm dịu, được chút nào hay chút đó.
Hơn nữa, Tử Phong cũng có thể hấp thụ thái dương chi lực để chuyển hóa làm nguyên lực tăng cường bản thân, dù không nhiều nhưng vẫn còn hơn là không có, việc nhất cử lưỡng tiện như thế này, tội gì mà không làm cơ chứ.
Nghĩ lại tràng cảnh vừa rồi ở trong phòng, Tử Phong không khỏi lắc đầu cười cười, ai mà nghĩ rằng mất bao công phu chuẩn bị sẵn tinh thần, rồi thủ đoạn áp đáy hòm cũng chỉ chực chờ tung ra hòng trấn áp được cái gọi là “tàn hồn cường giả thời viễn cổ” trong kịch bản thông thường, lại biến thành một tràng tấu hài không hơn không kém.
Có cho Tử Phong thêm mười thành trí tưởng tượng nữa cũng không thể ngờ rằng cái tàn hồn mà mình muốn khuất phục, lại chẳng cần phải đánh phải mắng một câu nào, chỉ cần chính hắn trưng cái mặt của mình ra là có thể thu phục dễ dàng.
Thông qua điều tra, Tử Phong biết được tu vi lúc còn sống của Tần Như Ngọc là Khai Thiên Cảnh Bán Thần trung kỳ, so với con rắn mối Long Trường Sinh chỉ là Khai Thiên Cảnh sơ kỳ còn hơn một tiểu giai vị, tuyệt đối là người mạnh nhất mà Tử Phong từng gặp mặt, đương nhiên nếu không tính đến một nha đầu đang ở trong Thế Giới và mấy vị đại lão gia ở trên cao như là Verthandi.
Cơ mà đó là chuyện lúc Tần Như Ngọc vẫn còn sống, hiện tại nàng mặc dù vẫn còn có thể suy nghĩ, nói chuyện như bình thường, nhưng thực tế thì nàng xác thực đã chết, nhục thân lẫn linh hồn đã tiêu tán đi gần hết, chỉ còn lại một đạo tàn hồn mang theo linh trí, ký ức cùng với một chút lực lượng còn sót lại của bản thân mà chật vật sinh tồn mà thôi.
Nói cách khác, Tần Như Ngọc chân chính đã chết, cái đạo tàn hồn trước mắt này chỉ là một con rối không có nhục thân, được rót vào ký ức, cảm xúc của Tần Như Ngọc lúc còn sống, thực lực thì đến cả một phần trăm cũng không còn, đại khái hiện tại nếu liều mạng thì cũng có thể phát ra uy lực cỡ Thiên Tôn hậu kỳ gì đó.
Đã từng có một nhà khoa học đề ra ý tưởng rằng nếu có thể số liệu hóa ký ức, linh trí và cảm xúc của con người vào trong máy tính, sau đó khi một người chết đi, chỉ cần chuyển những số liệu đã được ghi chép vào trong một cơ thể nhân tạo mới, chẳng phải là con người đã đạt đến ước mơ trường sinh rồi hay sao? Nhưng rồi một nhà triết học lại cho rằng như vậy không phải là bất tử, bởi vì con người đó vốn đã chết rồi, thứ tiếp tục sống chỉ là một con rối trống rỗng, được rót vào những thứ không thuộc về chính nó, sau đó tự mình dối mình mà sống tiếp, cả hai không thể được coi như cùng một người được.
Tử Phong đối với chuyện này hoàn toàn không thèm để ý, lừa mình dối người thì sao, chân chính bất tử thì sao, hắn chỉ cần biết mình vẫn đang sống là được, mặc dù tình huống hiện tại của hắn cũng có phần giống với cái ví dụ ở trên kia, không phải xuyên việt giả như hắn cũng là một đạo linh hồn, hay nói cách khác chính là một lượng lớn thông tin lưu trữ được rót vào bên trong một thân xác không thuộc về chính mình hay sao? Bất kể như thế nào, Tử Phong không quan tâm Tần Như Ngọc này có phải là Tần Như Ngọc chân chính về mặt ý nghĩa hay không, hắn chỉ muốn biết, nữ nhân này có thể lợi dụng được hay không mà thôi.
Thực tế cho thấy, Tần Như Ngọc là con mồi hoàn hảo dành cho hắn, nếu là kẻ khác có lẽ cần phải uy bức lợi dụ này nọ, nhưng với nàng, Tử Phong chính là bóng ma kinh khủng bao phủ lấy tâm linh của nàng, ám ảnh khủng bố tới mức nàng vốn dĩ đã chết đi một lần vẫn không thể nào vượt qua được, đừng nói là hiện tại nàng không đánh lại Tử Phong, dù hắn có biến thành thường nhân ngồi ngay trước mặt, nàng cũng không đề nổi nửa thành dũng khí để ra tay chứ đừng nói là báo thù rửa hận.
Tử Phong rất nhạy bén phát hiện ra chuyện này, hắn cũng hơi có chút câm nín với sự yếu đuối trong tâm linh của Tần Như Ngọc, nhưng như vậy lại hợp ý của hắn, bởi vì nàng đối với hắn vẫn còn có chỗ hữu dụng.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên là đệ tử của hắn, tuy mục đích ban đầu của Tử Phong thu nhận hai người không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng đó là lúc trước, hiện tại cả hai đã được hắn công nhận là đệ tử chính thức của mình, hắn cần phải đối với tương lai của bọn họ mà chịu trách nhiệm.
Hiện tại Trần Duệ đã tu luyện đến Tôn cấp bát phẩm, Nạp Lan Yên Nhiên có hơi kém một chút nhưng cũng chẳng phải quá xa, tu vi Tôn cấp tứ phẩm vô cùng không tệ, cơ mà lấy khí vận của cả hai, giai đoạn hèn mọn phát dục đã bắt đầu kết thúc, tiếp theo chắc chắn sẽ là một đường hát vang lên tới đỉnh cao, việc cả hai vừa vặn vào cái thời điểm này đạt tới tu vi này rồi gặp lại Tử Phong chính là minh chứng cho chuyện đó.
Tại sao lại nói là vừa vặn? Đơn giản bởi vì Thánh cấp chính là thoát thai hoán cốt, từ phàm nhân chi khu trở nên siêu phàm nhập thánh, Thánh cấp so với dưới Thánh cấp như một đạo lạch trời, căn bản không thể so sánh được với nhau.
Từ Linh Cảnh Thập Bộ cho đến Tôn cấp, trọn vẹn hơn năm chục cái giai vị, tuy sức mạnh chênh lệch là rất lớn, nhưng nếu tài nguyên sung túc, giống như Tử Phong đem đan dược cao giai rải như rải đỗ, có là đầu heo mọi cũng có thể cưỡng ép đột phá Tôn cấp cửu phẩm.
Nhưng mà đột phá Thánh cấp không giống, đan dược, tư nguyên tới tầng thứ này chỉ có thể là phụ trợ, quan trọng nhất vẫn là một chữ ngộ.
Không lĩnh ngộ được thì mãi mãi không thể đột phá, trừ khi là đem thập phẩm thần đan ra ăn như ăn kẹo, mà kể cả như vậy, vẫn sẽ để lại tệ đoan khiến việc đột phá các cảnh giới về sau càng khó hơn.
Thân là một Tam Tọa Linh Đế siêu cấp cường giả, về lí mà nói thì Tử Phong có thể dễ dàng chỉ điểm cho Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên vượt qua được đạo khảm Thánh cấp này, không dám nói là chắc chắn trăm phần trăm, nhưng khiến cả hai bớt đi lối rẽ, đi thẳng chính đồ là chuyện trong tầm tay.
Trên thực tế Tử Phong cũng xác thực có năng lực như vậy, hắn không còn là con gà mờ chỉ dựa vào hệ thống để tăng cường tu vi như năm xưa, không nói đến tri thức tích lũy được, tốt xấu gì hắn cũng đã có được “Đạo” của bản thân, cái nhìn của hắn đối với chuyện ngộ đạo cũng trở nên vô cùng lợi hại, dư sức chỉ điểm cho người khác.
Nhưng cũng chính bởi chuyện đó mà Tử Phong mới không muốn chỉ đạo Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, không nói đến chuyện hắn tu luyện theo một cách khác hẳn thường nhân, bản thân “Đạo” của hắn cũng không có đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Đạo” của hắn tuy chỉ có hai chữ “Thủ Hộ”, nhưng thứ này không phải chỉ có một ý nghĩa tốt đẹp đó là bảo vệ người thân, mặt trái của nó thực ra vô cùng cực đoan, bởi vì để có thể “Thủ Hộ”, Tử Phong sẽ làm mọi thứ, bất kể chuyện đó có kinh khủng ra sao, đơn giản tới nói, nếu hắn đem toàn bộ sinh linh trên Huyền Linh đại lục tận diệt mà có thể khiến thân nhân của hắn an toàn không bị uy hiếp, hắn sẽ không chần chừ làm ra cái hành động diệt chủng đáng kinh tởm đó.
Tử Phong hắn không cảm thấy “Đạo” của hắn có vấn đề gì, nhưng hắn cũng biết là không nên áp đặt cái nhìn của mình lên người khác.
Nếu hắn đem “Đạo” của mình như là một cái hình mẫu lí tưởng để cho đệ tử mình tham khảo, tám chín phần mười là bọn chúng sẽ dễ dàng đột phá, nhưng cũng tám chín phần mười xuất hiện một cái đạo tâm tựa như con dao hai lưỡi vô cùng cực đoan giống như mình.
Hắn không cho rằng hai tên đệ tử mang theo thiên mệnh khí vận, thân hòa hạo nhiên chính khí sẽ ưa thích mặt tối ẩn trong đó, dần dà về sau rất có thể sẽ hại bọn chúng xuất hiện tâm ma, thậm chí nếu ý chí của chúng không kiên định, hắc hóa không phải là không thể xảy ra.
Sự dẫn đạo của sư phụ đối với đệ tử rất là quan trọng, thậm chí nói chuyện này có thể ảnh hưởng đến võ đạo chi tâm cả đời của đệ tử cũng không sai, vậy nên Tử Phong không thể làm bừa được, hắn chỉ có thể giáo dục Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên một chút tư tưởng đối nhân xử thế, đảm bảo bọn hắn không lệch hướng, tuy không dám nói rằng bọn chúng dưới sự giáo dục của hắn có thể làm người tốt, nhưng đại khái vẫn có thể giữ lại được nhân tính, còn bản thân Tử Phong thì.....thôi bỏ qua đi, hắn đã không thể cứu chữa được nữa rồi.
Hiện tại sự xuất hiện của Tần Như Ngọc vô cùng kịp thời, Tử Phong ngay khi nhìn thấy nàng liền khẳng định nàng chính là nhân tuyển tốt nhất để dẫn đạo cho đệ tử mình.
Tại sao lại nói thế? Trước hết thì theo Tử Phong được biết, Tần Như Ngọc xuất thân danh môn chính phái, không phải dạng môn phái ma đạo, lời nói và hành động cử chỉ quang minh chính đại, nho nhã lại lễ phép, vô cùng có quy củ, sẽ tạo nên ảnh hưởng tốt đến bọn họ.
Hơn nữa nàng lại là cường giả thời viễn cổ võ đạo hưng thịnh, thủ đoạn cùng với kiến thức hơn hẳn thời hiện tại.
Bản thân Tần Như Ngọc còn từng là cường giả Bán Thần Cảnh, hiện giờ tuy tu vi không còn nhưng tri thức và kinh nghiệm thì vẫn còn nguyên vẹn, đủ để trở thành người dẫn đạo cho Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên.
Lại thêm việc chính Tần Như Ngọc hiện tại cũng vô cùng suy yếu, không phải là một mối nguy hại gì đáng kể, Tử Phong cũng nắm chắc có thể hoàn toàn kiểm soát nàng ta.
Tổng hợp lại các lí do, ngoại trừ Tần Như Ngọc ra, Tử Phong không tìm ra được người nào phù hợp hơn để thay hắn dạy bảo đệ tử nữa.
Đương nhiên Tử Phong cũng không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm của người làm sư phụ mới nghĩ ra trò đó, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không thể dựa vào hắn để đột phá, nhưng hắn vẫn có thể ban thưởng tài nguyên, bảo vật, bồi luyện hai người, nâng cao chiến lực, lĩnh ngộ kiếm pháp hay đại loại thế, những thứ này không ảnh hưởng tới đạo tâm, Tử Phong cũng không keo kiệt mà có thể thoải mái truyền thụ.
Tần Như Ngọc dưới sự uy hiếp của Tử Phong, chỉ có thể ủy khuất mà đáp ứng, vốn dĩ vẫn luôn chỉ điểm Trần Duệ tu luyện, nay lại phải trông coi luôn cả Nạp Lan Yên Nhiên, nàng thở dài nhận mệnh, cũng chẳng bởi vì không bị Tử Phong một chưởng đập chết mà vui vẻ, tại nàng biết rất rõ rằng, mình còn sống chẳng qua là vì bản thân vẫn còn có giá trị, một khi giá trị này không còn nữa, cũng là lúc nàng bị gạt bỏ.
Đang lúc cảm thấy nhân sinh ảm đạm không có chút ánh sáng, Tử Phong lại đưa ra hứa hẹn khiến nàng cảm thấy tâm động mười phần
“Nếu ngươi dạy bảo tốt đệ tử của ta, ta không ngại chế tạo cho ngươi một bộ nhục thân mới!”
Nghĩ lại ánh mắt sáng rực của Tần Như Ngọc, vẻ sợ hãi ban đầu biến mất hầu như hoàn toàn, khóe miệng Tử Phong hơi nhếch lên, đánh một gậy cho một củ cà rốt, đạo lí đơn giản này hắn cũng biết đến, mặc dù hắn tin chắc dù mình không làm gì, Tần Như Ngọc cũng không dám phản kháng, nhưng nếu có lợi ích treo trước mặt, nàng làm việc chắc chắn sẽ hăng hái hơn nhiều.
Cơ mà Tử Phong không hề lừa Tần Như Ngọc, chỉ cần nàng làm tốt, hắn không ngại tái tạo lại nhục thể cho nàng, để nàng chân chính phục sinh làm người.
Chuyện này đối với người khác khó như lên trời, nhưng đối với Tử Phong thì lại dễ dàng đến mức bất ngờ.
Tạo ra một cỗ thân thể với cường giả không khó, cái khó chính là để cái cơ thể nhân tạo đó xuất hiện sinh cơ, đồng thời kinh mạch bên trong cơ thể phải ở trong trạng thái hoạt hóa chứ không phải tĩnh tại như người chết, hơn nữa tư chất tu luyện của cơ thể đó cũng không được quá kém, bởi vì một khi nhập vào bên trong, linh hồn sẽ hòa thành một thể với nhục thân, không thể tùy tiện chui vào không vừa ý liền chui ra như kiểu thay quần áo được.
Chính vì vậy để tái tạo lại nhục thân, ngẫu nhiên làm ra một cái thân thể bình thường rất dễ, nhưng phải cần dùng đến vô số thiên tài địa bảo để làm được các bước trên, hơn nữa quá trình cũng thập phần khó khăn, không phải muốn làm là được.
Tử Phong thực tế cũng mù tịt, nhưng hắn là người trọng lời hứa, đã dám nói thế, hắn liền nắm chắc khả năng hoàn thành.
Tử Phong không có bản lĩnh như vậy, nhưng mà Diệp Mị Nhi có.
Diệp Mị Nhi thân là Huyết Ma, chủng tộc này bản lĩnh khác không có, nhưng nói về nhục thân chi đạo thì chính là đại hành gia, nếu để nàng ra tay, tạo ra một bộ thân thể hoàn mỹ, thậm chí còn mang theo đủ loại đặc tính biến thái của Huyết Ma cũng là chuyện trong tầm tay.
Sinh cơ thì lại càng dễ dàng hơn nữa, máu của Tử Phong là kịch độc với vật sống, nhưng lại là dược vật cải tử hoàn sinh với vật chết, một giọt máu của hắn là đủ để cỗ thân thể đó xuất hiện sinh cơ.
Kinh mạch hoạt hóa lại càng dễ dàng, bởi vì thân thể đã xuất hiện sinh cơ, một chiêu Thiên Dương Môn là có thể đưa toàn bộ kinh mạch tiến vào trạng thái tăng động như ăn thuốc kích thích, hơn nữa lại cùng với máu của hắn mà hai bút cùng vẽ, tăng cường sinh cơ cho thân thể.
Thiên phú tu luyện thì không cần nhắc tới, cỗ thân thể đó dù không có linh căn, với đống thập giai thần đan mà Tử Phong có, hắn cũng có thể cưỡng ép khiến cho nó sinh ra linh căn, để mà hắn đồng ý tái tạo nhục thân cho Tần Như Ngọc, đại biểu rằng nàng dạy dỗ Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên tới nơi tới chốn, hắn cũng không keo kiệt với nàng làm gì.
Đang nghĩ ngợi lung tung đi tận đâu, Tử Phong chợt cảm thấy có động tĩnh xuất hiện gần tiểu viện của hắn.
Bình thường để cho mọi người có tự do của riêng mình, Tử Phong dùng Sâm La Vạn Tượng bao trùm lấy toàn bộ lãnh cung nhưng chỉ phản ứng lại nếu có động tĩnh lớn xảy ra mà thôi, lúc khác hắn luôn tận lực không giám thị hành động của bất kỳ ai.
Vậy nên khi nhận ra có người tiến vào trong tiểu viện nơi hắn đang cư ngụ, Tử Phong có chút hiếu kỳ đưa mắt qua nhìn.
Cơ mà Tử Phong còn chưa kịp quay đầu sang, một bóng đen vụt qua sau đó tùy tiện xuất hiện trước mặt hắn, đúng hơn là.....dẫm lên trên người hắn.
Chỉ thấy đó là một đầu hồ ly to cỡ con mèo nhà, bộ lông đen nhánh bóng bẩy mượt như nhung lụa, không hề mang đến cho người ta một cảm giác bẩn thỉu đen đúa, ngược lại toát ra một vẻ hấp dẫn huyền bí đến chí mạng.
Đằng sau nó không phải một cái đuôi như hồ ly thông thường, mà là trọn vẹn sáu cái đuôi mềm mại đung đưa qua lại, chỏm đuôi có một nhúm lông màu trắng tương phản với màu lông đen trông vô cùng bắt mắt.
Hai mắt hồ ly sáng long lanh như hai vì tinh tú trên trời cao, giữa trán của nó là một cái dấu ấn hình bán nguyệt màu trắng trông cực kỳ cao quý.
Tử Phong đang nằm ngửa trên ghế, còn đầu hồ ly cứ như vậy dùng bốn bàn chân mềm mềm của mình dẫm lên trên bụng hắn, ánh mắt vô cùng nhân tính hóa nhìn chằm chằm hắn, một người một thú nhìn nhau tạo thành một cảnh tượng vô cùng khó nói.
Mí mắt Tử Phong giật giật, hắn có chút cười khổ mà nói
“Hồ Tâm Nguyệt, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đầu hồ ly màu đen này không phải ai khác mà chính là Hồ Tâm Nguyệt, đúng hơn mà nói thì đây chính là dạng bản thể của nàng.
Sau khi từ chỗ của Tuyết Phi Nhan rời đi, Hồ Tâm Nguyệt vẫn suy nghĩ mãi về cuộc đối thoại ban nãy, nàng phát hiện ra rằng đúng như Tuyết Phi Nhan nói, nàng vẫn chưa hiểu nhiều về Tử Phong, sở thích của hắn, chấp niệm của hắn, tính cách của hắn, nàng chỉ có thể nhìn thấy những biểu hiện bên ngoài tựa như một góc của băng sơn, căn bản không thể nào hiểu rõ được ngọn nguồn bên trong.
Nàng tự hỏi bản thân, rốt cuộc Tử Phong cần thứ gì, nữ nhân ư? Cũng không phải, xung quanh hắn mỹ nhân vờn quanh, hồng nhan tri kỷ không chỉ có một người.
Vậy hắn cần tiền tài ư? Có thể trực tiếp đem bát phẩm đan dược tiện tay ném ra ngoài “mua” nàng về từ chỗ đấu giá, hắn căn bản không thiếu tiền.
Thực lực ư? Cái này thì bất kể Tử Phong có cần hay không, nàng cũng không có biện pháp cho hắn a.
Suy đi tính lại, Hồ Tâm Nguyệt chợt dở khóc dở cười nhận ra rằng, hình như ngoại trừ chính bản thân mình, nàng chẳng thể cho Tử Phong một thứ gì cả, ngược lại nàng hiện tại mới chính là người đang được hắn bao dưỡng, nơi dung thân, tài nguyên tu luyện, sự bảo hộ, thậm chí đến cả cái mạng của nàng cũng là do hắn cho, nói nàng được bao nuôi cũng không sai đi đâu được.
Hồ Tâm Nguyệt muốn thay muội muội của mình chăm sóc Tử Phong, quyết tâm của nàng là rất lớn, nhưng chăm sóc kiểu gì mà leo lên đến tận trên giường thì nàng làm không nổi, thứ nhất là cảm thấy có lỗi với Hồ Phi Nguyệt, dù sao đây cũng chính là muội phu của nàng, thứ hai là nàng cũng không có tình cảm nam nữ với hắn, nàng đâu phải là dạng nữ nhân tùy tiện nam nhân nào cũng có thể ngủ, biện pháp này cũng không được!
Cơ mà tính đến đây, Hồ Tâm Nguyệt chợt nảy ra một chủ ý, đem chính mình tặng cho Tử Phong cũng không phải chỉ có trực tiếp lên giường mới được, nàng có thể làm sủng vật của hắn a! Nàng biết rằng nhân loại không thiếu người thích dưỡng yêu thú làm sủng vật, coi chuyện đó như một biện pháp giải sầu mua vui, tuy rằng tự nhiên biến thành sủng vật của hắn có phần xấu hổ, nhưng mà nghĩ đến chuyện này rất có khả năng khiến tâm tình của hắn buông lỏng hơn, nàng liền nhắm mắt làm bừa, không phải chỉ là làm sủng vật thôi sao, nàng không nói, Tử Phong không nói, cái danh phận “sủng vật” của nàng chính là không tồn tại a.
Hơn nữa trong lòng nàng cũng có chút tính toán, lí do Tử Phong tránh mặt bản thân thì Hồ Tâm Nguyệt cũng có thể đại khái đoán được, chẳng phải là không muốn nhìn thấy gương mặt giống y đúc như Hồ Phi Nguyệt hay sao, nàng liền trực tiếp biến thành một đầu hồ ly, xem hắn còn lấy lí do gì mà tránh mặt nàng.
Hồ Tâm Nguyệt nghe thấy Tử Phong hỏi vậy liền ngẩng cao đầu hồ ly của mình, cao ngạo truyền âm
“Làm sao, ta muốn biến trở lại bản thể của mình cũng không được à?”
Tử Phong nhìn Hồ Tâm Nguyệt ngạo kiều ngẩng cao đầu mà có chút câm nín, hắn hỏi một đằng nàng lại trả lời một nẻo, thật sự khiến hắn không biết phải nói sao cho phải.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cáo hay hồ ly đều là con vật ưa thích của hắn, Hồ Tâm Nguyệt trong dạng hồ ly thực sự......vô cùng đáng yêu a, nếu không phải hắn biết rất rõ trước mặt không phải chỉ đơn thuần là một đầu hồ ly, dám cá là hắn đã trực tiếp ôm lấy nó rồi vuốt ve từ trên xuống dưới vài lượt cho đã tay rồi.
Ở phía đối diện, Hồ Tâm Nguyệt mặt ngoài thong dong cao ngạo, bên trong thì giống như đang có mười đàn nai con chạy loạn, cái tên Tử Phong chết tiệt này, nói gì đi chứ, tại sao lại đột nhiên im lặng rồi nhìn mình chằm chằm vậy.
Phải biết rằng đối với yêu thú cao giai có linh trí như nàng, việc để lộ bản thể ở trong trạng thái bình thường là một việc vô cùng xấu hổ a, không kém gì so với việc trần truồng đứng trước mặt hắn là bao.
Bởi vì yêu thú cao giai tiên thiên có linh trí như nàng, khác với các giống loài yêu thú khác phải đạt tới Thánh cấp mới có thể hóa hình, hồ tộc của nàng từ lâu đã sử dụng bí pháp độc môn kết hợp với một loại thảo dược gọi là Hóa Hình Thảo để thu lấy nhân hình ngay khi trưởng thành, bất kể tu vi lúc đó có ra sao, bình thường sinh hoạt nàng cũng toàn dùng nhân hình, chỉ có lúc chiến đấu căng thẳng mới phải vận dụng toàn lực mà khôi phục lại bản thể.
Chính vì thế, muốn để Hồ Tâm Nguyệt trở về dạng bản thể, chỉ có thể là nàng bị đối thủ đánh đến hiện nguyên hình, đó là một chuyện rất mất mặt, càng không cần phải nói đến việc nàng tự nguyện hóa thành bản thể cho Tử Phong xem.
Hai bên một người một thú giương mắt nhìn nhau một lúc lâu, mãi đến khi Hồ Tâm Nguyệt đã gần như không chịu nổi, mài răng xoèn xoẹt muốn một ngụm cắn thẳng vào cổ nam nhân trước mặt, Tử Phong mới có hành động.
Chỉ thấy hắn đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu tiểu hồ ly trước mặt, ánh mắt có phần thảng thốt, đồng tử mất đi tiêu cự giống như đang nhớ lại những ký ức xa xăm, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Hồ Tâm Nguyệt bị Tử Phong vỗ đầu có chút khó chịu không quen, cơ mà nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn, nàng đem một chút cảm xúc đó nuốt xuống bụng, thầm nhủ hắn ta ra tay cũng rất nhẹ nhàng ôn nhu, tạm coi như là không tệ đi, không nhất thiết phải cảm thấy khó chịu.
Tử Phong rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hắn dùng một ánh mắt phức tạp nhìn Hồ Tâm Nguyệt, dường như trong một sát na đó, hắn đã hiểu được tâm ý của nàng chỉ đơn giản là muốn chăm sóc cho hắn, cơ mà cái sự cố chấp, cả cái hình dạng hồ ly này, tại sao lại luôn khiến hắn nhớ đến Hồ Phi Nguyệt cơ chứ, như vậy chẳng khác nào coi Hồ Tâm Nguyệt như một vật thay thế cả, như vậy phải chăng có chút không công bằng với nàng?
Không khó để Tử Phong đoán được chủ ý của Hồ Tâm Nguyệt khi hóa thành dạng bản thể, chỉ là nàng càng làm như thế, hắn lại càng thấy bối rối, trên đời khó trả nhất là mỹ nhân ân, hắn biết nàng đối tốt với hắn không xuất phát từ tình cảm nam nữ, chỉ giống như là một vị tỷ tỷ đang cố gắng xoa dịu tâm tình đệ đệ của mình mà thôi, nói hắn không cảm động là nói láo, chỉ là hắn không biết phải tiếp nhận lòng tốt đó của nàng ra sao.
Khẽ thở dài một tiếng, Tử Phong thôi không suy nghĩ nữa, đã Hồ Tâm Nguyệt muốn như thế, vậy thì mình chiều theo ý của nàng đi, cũng chả phải là chuyện ghê gớm gì cả.
Nghĩ thông suốt, Tử Phong liền trực tiếp dùng hai tay nâng Hồ Tâm Nguyệt lên, sau đó ung dung ôm nàng vào trong ngực, thoải mái vuốt ve bộ lông mềm trên người nàng giống như đang vuốt mèo.
Không thể không nói, bộ lông màu đen của nàng thật sự rất mượt mà mềm mại, Tử Phong mới mò có một chút đã có phần phát nghiện, hai tay không dừng lại được.
Hồ Tâm Nguyệt thì ngược lại, bị cử chỉ đột ngột của Tử Phong mà dọa đến chân tay lạnh ngắt, cả người cứng đờ, cơ mà sau đó, nàng chỉ cảm thấy bàn tay thô ráp của hắn lướt đến đâu, trên người liền xuất hiện một luồng hỏa nhiệt nóng bỏng đến đó.
Đừng hiểu lầm, không phải là nàng đang hưng phấn, dù sao thì hiện tại nàng cũng đang ở trong dạng bản thể, hưng phấn hay hứng tình cái quỷ, chỉ là nàng cảm thấy xấu hổ muốn chết mà thôi.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cái tên chết tiệt này vuốt ve cũng có chút......dễ chịu, cơ thể nàng dần dần mềm xuống, một cơn buồn ngủ dâng lên khiến nàng có phần mơ màng, một lát sau Hồ Tâm Nguyệt cứ thế mà trực tiếp rúc vào trong lồng ngực ấm áp của Tử Phong, sáu cái đuôi cuộn lại quanh người giống như một đám bông gòn mềm xốp, vô cùng thoải mái mà chìm vào trong giấc ngủ.
Sau khi Hồ Tâm Nguyệt rời đi, Tuyết Phi Nhan định tiếp tục bế quan, chỉ là nghĩ thế nào cũng không yên lòng được, nàng không sợ đối phương làm gì phu quân mình, nàng chỉ sợ cái con cáo ngốc này lên cơn làm ra chuyện gì đó khiến quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng, liền quyết định đi qua tiểu viện của Tử Phong để thăm dò.
Chỉ là ngay khi đến nơi, đập vào mắt Tuyết Phi Nhan là tràng cảnh Tử Phong êm đềm nằm dài trên chiếc ghế tựa, hai mắt lim dim nhìn lên bầu trời, trên mặt một mảnh an tường, cái khí thế sắc bén tựa như viễn cổ hung thú mà hắn vẫn luôn cố gắng giấu nhẹm lúc thường ngày đã tan biến, lúc này hắn trông cực kỳ vô hại.
Nhìn vào đầu hồ ly lúc này đang cuộn tròn rúc vào trong ngực phu quân của mình ngủ say như chết, Tuyết Phi Nhan dở khóc dở cười, quả nhiên là một con cáo ngốc, chủ ý ngớ ngẩn như thế này mà cũng nghĩ ra được.
Nhưng rồi Tuyết Phi Nhan rất nhanh liền mỉm cười, được rồi, chủ ý tuy ngốc một chút, cơ mà cũng không phải không có tác dụng, nàng kể từ lúc gặp lại Tử Phong cho đến giờ vẫn chưa bao giờ trông thấy hắn an tường như thế này cả, thấy vậy nàng cũng có chút vui mừng.
------------------------------
Một ngày này, thiên địa pháp tắc bỗng nhiên trở nên loạn động, một cột ánh sáng màu đỏ tía phóng thẳng lên tận thương khung, nhuộm bầu trời thành một mảnh xích hồng, đứng cách xa hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn dặm cũng có thể nhìn thấy được dị tượng này, những võ giả trông thấy dị tượng, ai nấy đều xuất hiện cùng một ý nghĩ trong lòng: “Dị tượng hàng lâm, ắt có bảo vật xuất thế!!”
Dị tượng xuất hiện đột ngột khiến cả cái đông đại lục chấn động, cảnh nội Càn Nguyên đế quốc và Xuất Vân đế quốc xảy ra chiến loạn bởi vì một loạt tông môn cường đại ngã xuống cũng bởi vậy mà ngừng lại, tất cả đều hướng con mắt về phía Thiên Hành đế quốc, nơi dị tượng hiển thế.
Nơi xuất hiện dị tượng nằm cách kinh thành Thiên Hành đế quốc không xa mà cũng chẳng gần, đại khái đế đô nằm ở nửa phía bắc của đế quốc, vậy thì dị tượng liền nằm ở dải đất miền trung.
Do thanh thế của dị tượng thực sự quá lớn, Tử Phong ở trong hoàng cung cũng có thể cảm nhận thấy, cơ mà với chuyện này, hắn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Theo kinh nghiệm và phán đoán của hắn, dị tượng này đến tám phần là dẫn tới một cái bí cảnh thời thượng cổ nào đó, hiện tại mới lộ ra trước con mắt người đời, chỉ là hắn đối với bí cảnh vẫn có một chút bóng ma tâm lí, bởi vì mỗi lần xông vào bí cảnh, không phải là cửu tử nhất sinh thì cũng là.....thập tử vô sinh, chưa một lần nào được gọi là dễ dàng cả.
Tuy rằng mỗi lần hắn đều thu được thành quả phong phú, nhưng nếu được lựa chọn, hắn sẽ không chui vào bên trong bí cảnh một lần nào nữa.
Cơ mà Triệu gia lại không có suy nghĩ giống hắn, bởi vì ngay sau khi dị tượng hàng thế được một ngày rưỡi, Triệu Thanh Thanh liền dẫn theo Mai Thường Hi đến tìm Tử Phong.
“Bệ hạ nói rằng đã điều tra ra được nguồn gốc của dị tượng ư?” Tử Phong chậm rãi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, ung dung nói.
Triệu Thanh Thanh biểu lộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, khóe môi run run thi thoảng lại hơi giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Phong, đúng hơn là nhìn lên trên đầu hắn.
Đừng hiểu lầm, Triệu Thanh Thanh mặc dù rất có hảo cảm với hắn, nhưng sẽ không tùy tiện bất lịch sự mạo phạm, chỉ là tràng cảnh trước mắt quá mức kỳ quái khiến nàng không nhịn được phải liếc mắt thêm vài lần.
Tử Phong vẫn như vậy, một bộ dáng vân đạm phong khinh không nhiễm bụi trần chẳng chút khác biệt, cơ mà lúc này, Tuyết Liên đang trực tiếp ngồi lên vai hắn, hai bắp chân nhỏ nhắn trắng muốt tinh xảo như ngó sen vươn ra kẹp lấy cổ Tử Phong, cả người ôm lấy đầu của hắn, vô cùng hồn nhiên đùa nghịch mái tóc bạc trắng của hắn, khiến tóc tai trên đầu Tử Phong loạn thành cái tổ chim.
Nhìn cái cảnh tượng mười phần kỳ quái này, lại thêm việc Tử Phong ở bên dưới vẫn điềm nhiên như không, một bộ dáng hoàn toàn bình tĩnh, không hề để ý tới tiểu la lỵ đang đè đầu cưỡi cổ mình, Triệu Thanh Thanh không khỏi nuốt nước bọt, Nguyệt tiền bối hình như có hơi cưng chiều con gái quá thì phải, trước mặt khách nhân vẫn có thể mặc kệ hình tượng của bản thân, mặc cho nữ nhi đùa giỡn, căn bản chính là miễn nữ nhi có thể chơi vui, mặt mũi liền có thể ném ra sau đầu.
Mai Thường Hi thì tuyệt không kỳ quái, nàng đã từng có một thời gian nhận biết Tử Phong, nàng rất rõ ràng rằng đối với tiểu la lỵ kia, Tử Phong hắn chỉ hận không thể đội luôn lên trên đầu để cưng chiều, hiện tại thì tốt rồi, đích thực là đội lên đầu thật.
“Dị tượng phát ra từ một tòa mộ táng, theo điều tra của chúng ta thì đây là mộ của Ngọc Kiếm Chí Tôn Vân Biệt Trần, người này là cường giả Bán Thần Cảnh từ thời kỳ rất lâu trước cả Thiên Ma Chi Chiến, tu vi kiếm đạo thông thiên, đánh khắp thiên hạ không ai không phục, tuy không phải là bất bại tuyệt đối, nhưng ai cũng phải công nhận rằng kiếm đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, luận tu vi có thể thua kém người khác, nhưng luận kiếm đạo thì hắn chính là độc tôn.” Mai Thường Hi chậm rãi nói, đem lai lịch của vị Chí Tôn thời viễn cổ này nói ra một lượt.
Theo như lời của nàng, vị Ngọc Kiếm Chí Tôn Vân Biệt Trần này đứng ở kiếm đạo đỉnh phong suốt bảy ngàn năm, một thân tu vi Thương Hải Cảnh trung kỳ vô cùng mạnh mẽ, lực chiến có thể đánh cả Thương Hải Cảnh hậu kỳ, là một thanh lợi kiếm sắc bén vô cùng kinh khủng trong Thiên Ma Chi Chiến.
Chỉ tiếc rằng hắn ta cũng giống như vô số cường giả cùng thời kỳ, đều bất hạnh vẫn lạc dưới tay của Thiên Ma Nhất Tộc, di thể và bảo vật của hắn được đạo lữ mang đi sau đó an táng tại một nơi nào đó, bất quá là nơi nào thì không thể biết được, vì vị trí của mộ táng đã theo chân vị đạo lữ của hắn xuống mồ trong Thiên Ma Chi Chiến rồi.
Sở dĩ Triệu gia có thể biết được lai lịch của ngôi mộ phát ra dị tượng này là bởi vì cổng của mộ táng đã xuất hiện cùng với dị tượng, trên cánh cổng có tiêu ký đặc thù tượng trưng cho thân phận người nằm bên trong, Triệu gia truyền thừa lâu đời không khó để có thể tìm hiểu được.
Ngọc Kiếm Chí Tôn Vân Biệt Trần sinh thời làm người quang minh lỗi lạc, chỉ tiếc rằng cả đời không thu một vị đệ tử nào, một thân kiếm đạo đã mai một vào trong dòng sông thời gian, theo người ta suy đoán, rất có thể truyền thừa của hắn nằm ở ngay bên trong mộ táng, mà kể cả không có truyền thừa, lấy thanh thế to lớn của dị tượng, bên trong chắc chắn phải có bảo vật.
“Thực ra chúng ta nghiêng về khả năng thu được truyền thừa ở bên trong hơn là có bảo vật, bởi vì trên cánh cổng dẫn vào trong mộ táng có khắc họa trận pháp vô cùng tinh diệu, thực lực từ Thiên Tôn trở lên không thể tiến vào, nói cách khác, Ngọc Kiếm Chí Tôn chỉ cho phép tiểu bối Thánh Giai xông vào mà thôi, nếu không phải là có ý muốn truyền thừa tuyệt học của bản thân, ta không thể nghĩ ra lí do nào khác để làm như vậy cả.” Mai Thường Hi phân tích.
“Hoặc là để đoạt xá cho dễ!” Tử Phong âm thầm lẩm bẩm, có kinh nghiệm đau thương từ trong Cổ Mộ Thiên Ma, hắn không thể không tính toán đến trường hợp này được.
“Bất kể như thế nào, người của chúng ta bắt buộc phải tiến vào trong mộ táng!” Mai Thường Hi khẳng định nói.
“Ta hiểu, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Ta không ngại làm người dẫn đội, nhưng mà không phải tu vi từ Thiên Tôn trở lên không thể tiến vào ư?” Tử Phong không nhanh không chậm nói, tiện tay cầm lấy một miếng bánh ngọt trên bàn giơ lên trên cho Tuyết Liên ăn.
“Nguyệt tiền bối, chúng ta không có ý đó, ngược lại, ngài ở bên ngoài còn làm được nhiều việc hơn.” Triệu Thanh Thanh vẫn không rời ánh mắt khỏi tiểu la lỵ đang nghịch tóc của Tử Phong, nhưng đại khái đã bớt kinh ngạc, lúc này chen miệng vào nói.
“Xin được chỉ giáo?!” Tử Phong cau mày.
“Mộ táng của một Chí Tôn có lực hấp dẫn vô cùng lớn, ta dám đảm bảo là đến cả Thánh Địa cũng sẽ không thể kìm nén nổi dụ hoặc mà phái người tiến đến.
Cơ mà lí nào lại như thế?! Mộ của Ngọc Kiếm Chí Tôn chính là nằm trên địa bàn của chúng ta, tại sao phải trơ mắt ra nhìn một đám người ngoại lai đến chia một phần canh? Kể cả Thánh Địa cũng không được làm như vậy!!” Triệu Thanh Thanh đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Ta hiểu bệ hạ muốn độc chiếm mộ táng và đồ vật ở bên trong, nhưng mà chúng ta so với thế lực cấp bá chủ như là Thái Diễn Thánh Địa hay là Thần Kiếm Sơn Trang vẫn còn có chênh lệch, chúng ta không thể tùy tiện kết thù với bọn chúng được.
Bệ hạ không cần phải nói, chắc chắn ngài muốn ta trấn thủ cửa vào mộ táng, không cho thế lực ngoại lai đưa người tiến vào, nhưng mà khoan hãy nói ta có thể chống lại được thập phương cường giả khắp thiên hạ hay không, mà chỉ cần ta xuất hiện rồi để cho một mình Triệu gia độc chiếm mộ táng, chẳng khác nào nói rằng ta là nhân thủ của Triệu gia cả.” Tử Phong nhàn nhạt nói.
“Chuyện này ngươi không cần phải lo, chúng ta đã có kế hoạch chu đáo rồi.
Ta hiện tại chỉ muốn hỏi ngươi một câu mà thôi?” Mai Thường Hi phất tay nói.
“Ngươi muốn hỏi ta có đồng ý tham dự hay không?”
“Sai rồi, ta muốn hỏi, ngươi có nghĩ rằng, đã đến lúc khẳng định cái danh hiệu Diêm La Đế Quân của mình rồi hay không?” Mai Thường Hi nháy mắt nhìn Tử Phong, khóe miệng nở một nụ cười cổ quái.
--------------------------
P/s: Chúc mừng năm mới!! Ta muốn thoải mái ăn tết nên mấy hôm rồi không ra chap, các đạo hữu thông cảm, nay ra một chap dài loằng ngoằng, mọi người đọc tạm một chút.
Vô cùng cảm tạ ba vị đạo hữu đã lì xì đầu năm lấy may cho ta, xin chân thành cảm ơn
- Đạo hữu Hoang Quoc Thanh đã donate 100k kim tệ
- Đạo hữu La Quang Hiệp đã donate 19999 kim tệ
- Đạo hữu Vũ Quốc Hiếu đã donate 30k kim tệ