“Lĩnh Vực - Thế Giới!!”
Tràng cảnh đang diễn ra ở trong mắt Tử Phong bỗng nhiên biến thành một thước phim quay chậm, rõ ràng hành động của kẻ địch lạ lẫm vừa mới xuất hiện trở nên chậm rãi, nhưng kiếm thế của đối phương vẫn nhanh tới mức không hợp thói thường, khí cơ khóa chặt lấy chính Tử Phong, khiến hắn cảm thấy một kiếm này hắn không thể tránh né được bất kể sử dụng thủ đoạn gì.
Nhưng kiếm thế là kiếm thế, nói trắng ra thì nó cũng chỉ là một loại áp lực gây ảnh hưởng tới tinh thần của đối phương, Tử Phong rất nhanh liền tỉnh táo lại, cảm giác nặng nề bị kiếm thế khóa chặt cũng yếu đi rất nhiều, những vết nứt trải rộng khắp người hắn đồng loạt sáng lên, những luồng năng lượng tử sắc giống như những tia điện mang nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể của hắn, hai tròng mắt của Tử Phong lóe lên từng đạo quang thải lấp lánh.
Hiệu lực của Thế Giới kết thúc, thanh kiếm trong tay thanh niên kia ngay lập tức liền chém xuyên qua người của Tử Phong, nhưng thứ mà hắn chém vào chỉ là tàn ảnh, không biết từ lúc nào Tử Phong đã vòng ra sau lưng hắn, trên cơ thể vẫn còn lưu lại những tia điện mang màu tím than kéo dài dọc theo đường di chuyển của hắn.
Tử Phong vươn cánh tay ra phía trước, năm ngón tay dựng thẳng như năm chiếc dao găm sắc nhọn muốn đâm thủng lồng ngực của kẻ đối diện, tốc độ nhanh tới mức kinh khủng, hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của thanh niên kia.
Cơ mà ngay khi đầu ngón tay của Tử Phong chỉ còn cách mục tiêu chưa đến mười phân, tiềm thức của Tử Phong trong nháy mắt phát ra báo động kịch liệt, hắn vội vàng thu tay lại nhưng dường như đã quá muộn, hai đạo quang mang kéo theo phong duệ chi khí sắc bén đến cực điểm trực tiếp xuyên thấu qua cánh tay của hắn, ngay lập tức chặt đứt cả cánh tay thành hai đoạn, cứu nguy cho thanh niên kia.
Đồng thời vào lúc đó, một luồng áp lực cự đại giống như thái sơn áp đỉnh nhanh chóng tiếp cận sau lưng Tử Phong, còn chưa trúng đích nhưng khí cơ mà nó tỏa ra đã thập phần trầm trọng, lực lượng cường đại hủy thiên diệt địa vô cùng thô bạo.
Tử Phong chỉ cảm thấy một đạo chưởng ấn in lên lưng mình, sau đó một luồng kình lực khủng bố vô song giống như bom nguyên tử trực tiếp bạo tạc trong thể nội mình, lấy độ kiên cố của cơ thể hắn mà cũng không thể ngăn cản sự phá hoại kinh thế hãi tục này, xương cốt bên trong cơ thể hắn rạn nứt, huyết nhục nổ tung bắn văng ra xung quanh như mưa rơi, nội tạng của hắn nát bét giống như cám bã.
“Hư Vô Bộ Pháp!!”
Một lần nữa tan biến, để chớp mắt sau xuất hiện trở lại ở một nơi khác cách đó không xa, Tử Phong ho khan vài tiếng, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi từ đằng sau chiếc mặt nạ của hắn chảy xuống cằm rồi rơi xuống mặt đất, cơ thể bên dưới của hắn bị đánh cho tan nát có thể nhìn thấy cả khung xương bên trong, huyết nhục nham nhở giống như bị thứ gì đó bạo tạc từ bên trong, nghiền nát hết thảy mọi thứ thành thịt vụn.
Khẽ nhíu mày, Tử Phong quay đầu nhìn lại về phương hướng ban nãy của mình, đồng tử trong mắt hơi co rút một chút.
Chỉ thấy ở tại nơi đó, ngoại trừ thanh niên ban nãy thì xuất hiện thêm một nữ nhân toàn thân mặc giáp da bó sát người, hình thể yểu điệu nữ tính nhưng lại vô cùng dẻo dai, làn da màu nâu bọc lấy từng đường cơ bắp thon gọn nhưng tràn ngập tính bạo tạc, nhìn thoáng qua thì có thể kết luận đây là một vị mỹ nữ mang theo vẻ đẹp dã tính rạng ngời cực kỳ hấp dẫn.
Trên tay nữ nhân này là một đôi quyền sáo, hơn nữa nhìn vào tư thế của nàng, hẳn chính là người vừa rồi đã tặng Tử Phong một kích như trời giáng vào sau lưng.
Thêm một thân ảnh trung niên phong trần tuấn lãng từ trên không trung hạ xuống bên cạnh nữ nhân kia, người này đưa tay lên không trung khẽ vẫy một cái, hai luồng bạch quang ban nãy chặt đứt cánh tay của Tử Phong liền phóng tới an vị trong tay trung niên nhân, lộ ra hai chiếc Nguyệt Luân ánh lên quang mang màu bạc chói mắt.
Bạch Hạc Đế Quân trông thấy ba người này, đúng hơn là nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi kia liền xuất hiện vẻ ngạc nhiên trên gương mặt, lão hạ mình xuống trước mặt thanh niên kia cung kính hành lễ nói
“Bạch Hạc bái kiến tiểu sư thúc!”
“Được rồi, lễ nghi gì đó bỏ qua đi.” Thanh niên kia hời hợt phất tay, biểu hiện tùy tiện thoải mái không chút gò bó.
“Tiểu sư thúc sao lại tới đây?” Bạch Hạc Đế Quân nghi hoặc hỏi.
“Khặc, Diễm Quang Chí Tôn đúng là liệu sự như thần a, ngài ấy nói với ta rằng chuyến đi này của ngươi chắc chắn sẽ gặp phải cái tên Diêm La gì gì đó chặn đánh, bảo ta đi theo ngươi chiếu cố một chút, không ngờ mọi thứ lại đúng như ngài ấy đã dự đoán.” Tiểu sư thúc nhún vai.
Ai nhìn vào tràng cảnh này cũng sẽ thấy kì quái, Bạch Hạc Đế Quân râu tóc bạc phơ, uy phong lẫm liệt như chiến thần hạ thế, lúc này không ngờ lại cung cung kính kính đối mặt với một thanh niên trẻ tuổi, hơn nữa nhìn vào khí cơ của người này, hắn ta thật sự là chân chính trẻ tuổi, không phải là dạng cường giả phản lão hoàn đồng, bề ngoài trẻ trung nhưng bên trong lại là một lão cốt đầu mấy vạn tuổi.
Nhưng chỉ cần nghe thấy xưng hô của Bạch Hạc Đế Quân với người thanh niên này, sẽ không khó để biết được hắn ta là ai.
Đúng vậy, thanh niên này tên là Lý An, về bối phận chính là sư thúc của Bạch Hạc Đế Quân, nghe nói người này thiên phú thượng giai, ba mươi năm trước được sư tổ của Bạch Hạc Đế Quân thu làm đệ tử quan môn cuối cùng.
Vào thời điểm đó, mọi người đều nói sư tổ của Bạch Hạc Đế Quân đã điên rồi, đường đường là một Chí Tôn Khai Thiên Cảnh siêu cấp cường giả, hơn nữa đồ tử đồ tôn cũng đã trở thành nhất phương cường giả, tại sao phải mất công thu một tên đến cả Sư cấp còn chưa tới làm đệ tử, thậm chí còn là đệ tử quan môn chân truyền.
Về sau nghe nói là sư tổ lão nhân gia chu du thiên hạ, tình cờ gặp được Lý An bị kẻ khác khinh thường khi dễ, không hề sợ hãi mà còn phun ra một câu “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo”, cảm thấy thiếu niên này tâm tính thật là cứng rắn không lùi bước, hơn nữa thiên phú cũng không tồi, liền tùy ý thu Lý An làm đệ tử, coi như là nhàn rỗi không có việc gì làm.
Nhưng rồi ba mươi năm trôi qua, Lý An trực tiếp đánh vỡ nhận thức của mọi người, tu vi từ một con kiến Sư cấp một đường thẳng tắp lao đến Linh Đế chi cảnh gần như không gặp phải cản trở, tốc độ tu luyện thập phần biến thái, chiến lực cũng là thượng giai trong cùng cảnh giới, trực tiếp thực hiện lời nói hùng hồn năm xưa của mình, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, từng là thiếu niên nghèo nay đã trở thành một đời Đế Quân cường giả uy chấn tứ phương.
Bạch Hạc Đế Quân đối với vị tiểu sư thúc này cũng là vô cùng kính nể, tuổi của đối phương chỉ bằng cái số lẻ của lão, vậy mà tu vi đã sớm vượt qua chính mình, một thân cảnh giới Thất Tọa Linh Đế vô cùng cường đại, lão tự nhận dù bản thân có lại được một cơ hội trùng tu từ đầu với tài nguyên sung túc cũng không thể làm được chuyện nghịch thiên như vậy.
Nghe Lý An nói như thế, Bạch Hạc Đế Quân cũng hơi xấu hổ, vốn ban đầu lão đối với lời cảnh báo của Diễm Quang Chí Tôn cũng chỉ là vâng vâng dạ dạ rồi không để trong lòng, nào ngờ cái tên Diêm La Đế Quân này đích thị vô cùng nguy hiểm, Tam Tọa Linh Đế mà có thể đánh một trận với Ngũ Tọa Linh Đế như lão không rơi vào thế hạ phong, cũng may mà Diễm Quang Chí Tôn nhìn xa trông rộng, đưa đến tiểu sư thúc.
Nghĩ đến đây, Bạch Hạc Đế Quân liền đưa mắt nhìn sang nữ nhân cùng với trung niên nam tử vừa mới xuất hiện, trên mặt mang theo thần sắc hỏi thăm
“Hai người này chính là bằng hữu của ta, nghe nói Bạch Hạc ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm liền ngỏ ý muốn đi cùng, ta cũng lâu rồi không có cơ hội gặp mặt hai người bọn họ, liền đem cả hai mang theo tới đây.” Lý An giống như đọc hiểu được ý nghĩ của Bạch Hạc Đế Quân, mở miệng liền nói.
“Nghe danh Bạch Hạc Đế Quân đã lâu, nay được gặp chân nhân không khỏi cảm thấy trăm nghe không bằng một thấy, tư thái của Đế Quân thật là đáng để phu phụ chúng ta phải ngưỡng mộ.” Nữ tử bước lên phía trước ôm quyền nói, điệu bộ có phần không màng tới lễ nghi thế nhưng lại không khiến người khác cảm thấy chán ghét, trong khi đó nam tử kia không nói đến một lời, sắc mặt giống như khúc củi đến cả nháy mắt một cái cũng không có, chỉ ôm quyền hành lễ.
“Thân phận của hai người bằng hữu của ta, chậc chậc, nói như nào nhỉ, Bạch Hạc ngươi đã từng nghe thấy danh hiệu Âm Dương Song Sát chưa?” Lý An chép miệng nói.
Bạch Hạc Đế Quân ngay lập tức liền trừng mắt lên, thất thố hô lớn
“Âm Dương Song Sát?! Trường Hận Huyết Lang Cao Sĩ Kỳ và Thiết Thủ Thần Tướng Sở Bảo Ngọc?!”
“Đúng là chúng ta!” nữ nhân kia không mặn không nhạt gật đầu một cái.
Ánh mắt của Bạch Hạc Đế Quân không nén nổi vẻ kiêng kỵ nồng đậm khi nhìn về phía hai người kia, Âm Dương Song Sát, một đôi phu thê nổi danh từ hơn một ngàn năm trước, quấy đảo thiên hạ phong vân biến chuyển, gió tanh mưa máu tràn ngập thiên không, vô số thế lực bị hủy diệt ở trong tay cặp vợ chồng này, Linh Đế cường giả vẫn lạc dưới độc thủ của hai người không ít hơn bốn mươi người, chỉ là hai người này về sau một mực lui về ẩn cư, từ đó không còn lại chút phong thanh nào trên giang hồ, có lời đồn rằng bọn họ gặp phải cừu nhân trả thù đã vong mạng, hoặc bị Chí Tôn Kim Điện diệt sát, chỉ là Bạch Hạc Đế Quân cũng không ngờ rằng cả hai vẫn còn sống, khỏe mạnh là đằng khác.
Trường Hận Huyết Lang Cao Sĩ Kỳ, trời sinh bị câm, gia tộc trong một đêm bị huyết tẩy, từ đó lập chí báo thù, đổi tên thành Trường Hận Huyết Lang, về sau cũng chính là ngoại hiệu của hắn, một thân tu vi Lục Tọa Linh Đế đánh đâu thắng đó, thậm chí còn có lời đồn rằng hắn ta có thể lực chiến Thất Tọa Linh Đế, cực kỳ cường đại.
Thiết Thủ Thần Tướng Sở Bảo Ngọc xuất thân từ một cổ võ thế gia đã lụi bại từ lâu, nàng bị gia tộc ruồng bỏ phải lăn lộn ở bên ngoài cố gắng sống sót, về sau không biết gặp được cơ duyên gì mà tu vi đột nhiên tăng mạnh, một đôi thiết quyền lăng lệ đã đập nát không biết bao nhiêu xương cốt của cường giả khắp thiên hạ, thi thể của địch nhân trải bên dưới chân của nàng nhiều không đếm xuể.
Về sau hai người dưới cơ duyên xảo hợp gặp nhau sau đó chính thức thành thân, tiếp đó chính là một màn khuấy động giang hồ như đã nói, cũng không ai rõ lí do tại sao hai người làm vậy, chỉ là sau khi hai vợ chồng ẩn cư, đoạn lịch sử này cũng chôn vùi theo thời gian.
Cơ mà đó chỉ là đối với người thường, với cường giả Thánh Địa như Bạch Hạc Đế Quân, không có lí do gì lão không biết đến “Âm Dương Song Sát” uy danh lẫy lừng, trong lòng lão lúc này không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn, bản thân mình là Ngũ Tọa Linh Đế đỉnh phong, tiểu sư thúc Thất Tọa Linh Đế sơ giai, Trường Hận Huyết Lang Cao Sĩ Kỳ chính là nửa bước Thất Tọa Linh Đế, Thiết Thủ Thần Tướng Sở Bảo Ngọc chính là Thất Tọa Linh Đế trung giai, cái tên Diêm La Đế Quân chỉ có tu vi Tam Tọa Linh Đế tuyệt đối không phải là đối thủ của cái đội hình cường hãn đến rối tinh rối mù này, ngày hôm nay đối phương chết chắc, đừng hòng toàn mạng mà trở ra!
Tử Phong lặng im nhìn mấy người vừa mới xuất hiện đang tán gẫu giống như bản thân mình không tồn tại, hắn cũng chẳng để ý, chỉ vận dụng lực lượng trong cơ thể đem pháp tắc chi lực ngoại lai khu trục, sau đó khôi phục lại thương thế trên người, một chút thương tổn như thế này hắn vẫn chưa để vào mắt.
Thứ đáng nói ở đây đó là không ngờ Thái Diễn Thánh Địa lại có trợ thủ, hơn nữa lại vô cùng cường đại, hai Thất Tọa Linh Đế, một tên nửa bước Thất Tọa, lại thêm một Bạch Hạc Đế Quân Ngũ Tọa Linh Đế nữa, tình cảnh trước mắt đối với Tử Phong mà nói thì không chỉ là một trận chiến đơn thuần nữa, mà chính là tử chiến đến cùng, tuyệt không còn đường lui.
Chỉ là không hiểu sao Tử Phong lúc này lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, đúng hơn là huyết dịch trong cơ thể hắn đang sôi trào tựa như dung nham nóng bỏng, hai mắt ánh lên quang mang kích động, khóe miệng cũng không tự chủ được mà hơi nhếch lên.
Tử Phong không hề sợ hãi, ngược lại trong lòng cảm thấy vô cùng kích thích, không kích thích sao được, kể từ khi trở lại đến bây giờ, hắn vẫn chưa bao giờ được buông thả bản thân mà toàn lực đánh một trận thống khoái, hiện tại mặc dù phải đối mặt với bốn cường giả Linh Đế chi cảnh cao hơn mình đến vài tiểu cảnh giới, chênh lệch vô cùng cự đại nhưng hắn vẫn cảm thấy thú vị, đâu phải lúc nào cũng có thể gặp được kẻ địch đủ mạnh để hắn luyện tay mà lại không quá mạnh để có thể miểu sát hắn đâu chứ.
“Các ngươi nói nhảm xong chưa?! Thiên Ma Hóa Thân!!”
-------------------------
Đa tạ đạo hữu DuyHao đã donate ủng hộ ta 50k kim tệ.