Cuồng Huyết Thiên Ma

Hồ Phi Nguyệt chỉ chậm rãi lắc đầu, sau đó thì lại nhắm mắt lại, giống như con mèo nhỏ cọ cọ đầu vào lòng hắn rồi rúc vào lồng ngực Tử Phong.

“Nàng ta không gặp tập kích, chỉ là cưỡng ép sử dụng uy áp của Thánh cấp khiến tinh thần bị tổn thương nặng mà thôi.” Tiếng của Tiểu Linh vang lên.

“Ý ngươi là sao?” Tử Phong nghi hoặc hỏi.

“Mặc dù trước kia nàng ta có tu vi Thánh cấp, nhưng đừng quên lúc trước nàng cũng mới chỉ khôi phục đến Vương cấp cửu phẩm, dùng tinh thần lực của Vương cấp thôi động uy áp của Thánh cấp, chủ nhân ngài nghĩ kết quả sẽ ra sao.” Tiểu Linh nhàn nhạt nói.

Không cần nghĩ cũng biết, tinh thần lực của Hồ Phi Nguyệt chắc chắn đã phải gánh chịu áp lực khổng lồ do chính mình cưỡng ép sử dụng Thánh cấp uy áp gây ra, thảo nào nàng lại trở nên như thế này. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống đang áp sát vào lồng ngực mình, Tử Phong không khỏi cảm thấy đau lòng, nếu không phải hắn yêu cầu nàng cướp lấy thanh Bách Yêu kiếm thì nàng cũng đâu trở thành như thế này. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, hắn khẽ lẩm bẩm:

“Vì cái gì nàng lại đối xử với ta quá tốt như vậy, vì sao chứ, cứ như thế này thì bảo ta phải làm sao bây giờ…..”

Hồ Phi Nguyệt khẽ động đậy, thân hình mềm mại của nàng cuộn tròn lại, cứ như vậy ngồi trên đùi Tử Phong, cả người chui vào lòng hắn rồi chìm vào giấc ngủ….

----------

Hồ Phi Nguyệt mở mắt ra, nhẹ nhàng ưỡn lưng ra vươn vai một cái, nàng lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ sâu đến như vậy. Dụi dụi mắt, nàng bất chợt cảm thấy là lạ, hình như mình đang ngồi lên trên một thứ gì đó mềm mại, và thứ rắn chắc nàng đang tựa người vào có cảm giác quen quen.

“Tỉnh rồi à, cảm thấy đỡ hơn chưa?”


Một giọng nói trầm thấp vang lên khiến nàng có chút giật mình, định thần lại, nàng ngẩng đẩu lên, chỉ thấy Tử Phong đang nhìn mình, trong ánh mắt của hắn có chút gì đó……nàng không biết miêu tả nó ra sao nữa, chỉ có cảm giác hắn ngày hôm nay bớt đi chút lạnh lẽo thường ngày.

Đến lúc này nàng mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi hắn, cả người lọt thỏm vào cơ thể cao lớn của Tử Phong, nhớ lại buổi đêm hôm qua, nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến vậy.

Nở một nụ cười mà nàng cho rằng không thể tươi tắn hơn được nữa, Hồ Phi Nguyệt trở lại với bộ dáng mị hoặc của mình, nói: “Không vấn đề gì, nghỉ ngơi một đêm là khỏe lại rồi.”

Người nam nhân trước mặt nàng im lặng, cái vẻ lạnh lùng này vẫn không thay đổi từ trước tới giờ, lúc nàng đang định đứng dậy, hắn bỗng đưa tay lên, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng áp lên má nàng khẽ vuốt ve: “Lần sau đừng có cố quá, nàng hoàn toàn không cần vì ta mà phải làm những việc nguy hiểm như vậy….”

Nghe thanh âm nhẹ nhàng lại có chút ôn nhu của Tử Phong, vẻ vũ mị trên mặt nàng bay biến đi đâu hết, Hồ Phi Nguyệt chợt cảm thấy hai má nóng bừng, cả người như mềm nhũn ra, khỏi cần nhìn cũng biết mặt nàng lúc này đang đỏ đến cỡ nào.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong không khỏi ngẩn ngơ, nữ nhân này, đúng thực là hồ ly tinh mà. Khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng đã bỏ đi vẻ mị hoặc thường thấy, thay vào đó là một vẻ mặt ngạc nhiên, có chút e thẹn xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, thế nhưng lại không hề mất đi nét kiều diễm mê người vốn có, so với vẻ vũ mị lúc bình thường, vẻ mặt này của Hồ Phi Nguyệt tuyệt đối có lực sát thương lớn hơn gấp bội, ít nhất cũng khiến Tử Phong có xúc động muốn chảy máu mũi.

Ngơ ngác mất vài giây đồng hồ, Hồ Phi Nguyệt mới “A!” lên một tiếng, vội vàng úp mặt vào ngực Tử Phong không dám ngẩng lên, hai vành tai đã đỏ ửng. Nhìn vè bối rối của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong không khỏi bật cười ha hả, lần đầu tiên hắn chiếm thế thượng phong trước nàng, mọi khi toàn là nàng đùa giỡn hắn mà thôi, có vẻ như chế phục nàng cũng không có quá khó khăn lắm.

“Còn cười hả?” Hồ Phi Nguyệt thẹn quá hóa giận, nắm tay nhỏ nhắn nhằm ngay ngực của hắn đập một phát khiến hắn phải méo mặt, lực đạo này không có nhỏ chút nào a, thiếu chút nữa đã đủ để hắn phun máu ra rồi.

Tử Phong nổi cáu, bất chợt chồm người lên, đè sấp nàng xuống giường, bàn tay to giơ lên đánh vào mông Hồ Phi Nguyệt, nàng ta cũng đâu chịu yếu thế, tay của hắn còn chưa kịp chạm vào người thì nàng đã xoay người, đổi công thành thủ đè ngược lại Tử Phong, hai người trong thoáng chốc quấn lấy nhau nháo thành một đoàn……


“Chiến đấu” rất nhanh kết thúc, lấy kết quả là không có bên thắng lợi, Hồ Phi Nguyệt lúc này đang vô cùng hưởng thụ nằm rúc vào trong lòng hắn, Tử Phong cũng đã quen thuộc với hành động này của nàng, không quá khó xử như lúc ban đầu nữa, nghĩ đến những gì Hồ Phi Nguyệt đã làm, hắn tặc lưỡi một cái, thôi thì kệ nàng muốn làm gì thì làm vậy.

“Ta có quà cho nàng đây.” Tử Phong vừa nói vừa ngồi dậy.

“Lại còn có quà cơ à, từ lúc nào chàng lại quan tâm tới ta như vậy a??” Hồ Phi Nguyệt lười biếng nằm ườn ra trên giường, mặc dù sắc mặt đã tốt hơn nhưng có vẻ như thương thế của nàng không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục được.

Mỉm cười, hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra hai chiếc bình ngọc đặt xuống giường. Hồ Phi Nguyệt cũng ngồi dậy, nghi hoặc cầm lấy hai bình ngọc, mở nắp ra ngửi thủ một chút, sau đó bật thốt lên:

“Trú Nhan đan cùng Tú Nghiên đan??? Chàng lại đi cướp ở đâu về thế?”

“Chẳng lẽ ta chỉ có mỗi cái trò cướp bóc này thôi à??”

“Chứ còn gì nữa, chàng thì ta còn lạ gì nữa, thứ này trăm phần trăm là do chàng cướp được, không thì cũng là trộm lấy, chỉ là chàng làm như thế nào thì ta không biết thôi.” Hồ Phi Nguyệt một bộ dáng đương nhiên nói ra.

Sắc mặt Tử Phong tối sầm lại, chẳng lẽ hình tượng của ta lại kém như thế ư, nhưng nghĩ lại thì, hai bình đan dược này đúng là hắn cướp được, hắn muốn cũng không thể biện hộ được cho bản thân a. Từ chối phản ứng lại với lời nói của Hồ Phi Nguyệt, hắn nói:

“Hai bình đan dược này tặng nàng đó, ta thấy nàng khá là để ý tới nó lúc ở đấu giá hội nên đoán rằng nàng cần tới nó……..ủa, sao vậy, gì mà tự nhiên im lặng thế?”


Nhìn thấy Hồ Phi Nguyệt cúi gằm mặt xuống không nói gì, Tử Phong không khỏi thắc mắc, nàng ta không vui ư?

Hồ Phi Nguyệt đột ngột ném hai chiếc bình ngọc sang bên cạnh, sau đó nhanh như chớp chồm lên người hắn, hai cánh tay mịn màng như ngó sen quấn quanh cổ hắn, Tử Phong có thể thấy khuôn mặt nàng càng lúc càng gần, sau đó thì……

Hắn choáng rồi, choáng thật, lão tử bị……….cưỡng hôn ư, vậy là đi tong nụ hôn đầu ở kiếp này rồi……cơ mà….cũng không lỗ lắm….

Đôi môi mềm mại của Hồ Phi Nguyệt dính chặt vào môi hắn, Tử Phong rất nhanh liền lấy lại tinh thần, ngay lập tức liền đảo khách thành chủ, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng, khẽ dùng lực một cái liền đè nàng xuống giường, hai cặp môi vẫn không hề rời khỏi nhau.

Tuy nói Hồ Phi Nguyệt cưỡng hôn hắn, nhưng hiển nhiên là nàng cũng không có tí kinh nghiệm gì cho cam, Tử Phong cười thầm trong đầu, đầu lưỡi hắn len lỏi đột phá qua hàm răng, thò vào bên trong bắt đầu chơi trò đuổi bắt với cái lưỡi thơm tho của nàng, không mất chút công sức liền bắt được mục tiêu, hai chiếc lưỡi không nhịn được mà quấn quít lấy nhau, Tử Phong chỉ thấy trong miệng toàn là quỳnh tương ngọc dịch ngọt ngào không tả nổi.

Hồ Phi Nguyệt chỉ thấy đầu óc nổ oành một cái, sau đó thì không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ biết dùng hai tay ôm chặt lấy cổ Tử Phong không rời. Hai người quấn lấy nhau tới thiên hôn địa ám, khi mà cả hai cảm thấy có chút khó thở mới rời nhau ra. Tử Phong nhìn Hồ Phi Nguyệt lúc này mà không khỏi chấn động, chỉ thấy nàng lúc này đang mềm yếu nằm trước mặt hắn, quấn áo trên người có chút xộc xệch, mái tóc dài xõa ra, khuôn mặt ửng hồng kiều diễm ướt át, đôi mắt long lanh ngập nước đang mê đắm nhìn hắn, cái miệng nàng hơi hé ra thở hào hển, mùi hương ngào ngạt tỏa ra khiến Tử Phong thiếu chút nữa muốn xách thương lên ngựa ngay lập tức.

Cắn chót lưỡi mình một cái, cơn đau làm đầu óc hắn tỉnh táo lại, Tử Phong hắn là một nam nhân chân chính, hơn nữa hắn tuyệt đối không phải loại người đồ ăn dâng đến tận miệng rồi còn từ chối, hắn không ngại phát sinh quan hệ với nàng, quỷ tha ma bắt cái gì mà yêu thú với nhân loại cách biệt đi, ít nhất thì sau khi hắn sử dụng nốt một điểm tiến hóa huyết mạch, tới lúc đó hắn đã là Thiên Ma rồi, so với Hồ Phi Nguyệt là một yêu thú thì phải nói là vô cùng tương xứng a. Vả lại, có được một siêu cấp đại mỹ nữ như Hồ Phi Nguyệt ở bên cạnh, còn bình tĩnh tới tận bây giờ phải nói là đến hắn cũng bội phục chính bản thân mình.

Nói là thế nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà hồ đồ nảy sinh quan hệ với nàng, hai người mới ở cùng nhau bao lâu đâu, như thế này cũng không khỏi quá nhanh đi, Tử Phong hắn cũng không phải loại đàn ông dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, ít nhất thì hắn muốn xây dựng tình cảm vững chắc đã rồi làm trò gì thì làm, chứ còn chưa ra đâu vào đâu đã xxoo thì hắn đi tìm kĩ nữ cho lành.

Tử Phong hắn có thể là một tên khốn nạn giết người như ngóe hoàn toàn không quan tâm tới đạo đức thông thường, nhưng ít nhất thì trong chuyện tình cảm, hắn không muốn có một chút nuối tiếc gì, có thể nói hắn là một người có tính cách vô cùng kì quặc.

Giơ tay lên búng một cái vào trán Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong sẵng giọng: “Nàng tự nhiên làm cái trò gì thế??”


Cười cười, Hồ Phi Nguyệt giống như con rắn trườn vào lòng hắn, miệng nói: “Ta vui quá ấy mà, không thể tin được ta lại thành công trong việc khiến chàng quan tâm tới ta nhanh như vậy!”

Tử Phong trắng mắt liếc nhìn Hồ Phi Nguyệt, nhưng cuối cùng thì cũng nổi giận không nổi, chưa nói đến việc hắn đánh không lại nàng, chỉ riêng việc nhìn khuôn mặt đang mỉm cười mãn nguyện trước mắt cũng đủ để khiến hắn hết sức rồi.

Thở dài một cái, Tử Phong âm thầm tự cầu phúc cho chính bản thân mình, giơ tay lên, linh lực tuôn ra bên ngoài, lăng không nhiếp lấy hai bình đan dược lúc này đã rơi xuống đất rồi đưa cho Hồ Phi Nguyệt.

Võ giả từ Sư cấp trở lên là đã có thể đưa linh lực ra ngoài cơ thể, có thể côn kích đối thủ từ xa, đó là lí do tại sao chỉ có lên tới Sư cấp mới có thể sử dụng vũ kĩ một cách hiệu quả được, Tử Phong hắn có tu vi Sư cấp nhưng lượng linh lực hắn sở hữu lại gấp đôi so với Sư cấp cửu phẩm thông thường, tuy không thể so với Tướng cấp nhưng cách biệt cũng không quá xa, hiển nhiên hắn thừa sức lăng không nhiếp vật một thứ nhẹ như bình đan dược này rồi.

Đón lấy hai bình đan dược, Hồ Phi Nguyệt mân mê một lúc rồi chợt phì cười, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tử Phong nói: “Chàng thật là, lúc thì khôn ngoan lúc thì thiếu kiến thức tới mức thảm hại. Yêu thú hóa hình mặc kệ tuổi thọ ra sao sẽ giữ nguyên bộ dáng sau khi hóa thành hình người vĩnh viễn cho tới khi chết, ta còn cần Trú Nhan đan để làm gì, còn Tú Nghiên đan thì………chàng nghĩ ta cần phải đẹp hơn nữa ư??”

Với câu hỏi của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong chỉ có nước câm nín, như hiện tại đã đủ lấy mạng hắn, đẹp hơn nữa chắc hắn đứt dây thần kinh chết mất.

“Vậy tại sao nàng lại chú ý tới hai loại đan dược này như vậy?”

“Chẳng qua bởi vì hai loại đan dược này đã thất truyền từ lâu lắm rồi, không có đan phương, ai mà có thể luyện chế ra chứ, hiển nhiên là có người tìm được đan phương từ đâu đó, rồi mới luyện chế ra hai loại đan dược này, ta cũng chỉ tò mò thôi.”

Mặc dù nghe Hồ Phi Nguyệt nói vậy, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy vẻ vui mừng nồng đậm trong mắt nàng, rất rõ ràng rằng mặc dù nàng không cần, nhưng được Tử Phong tặng đồ vẫn là một niềm vui sướng đối với nàng.

Như sực nhớ ra cái gì, Hồ Phi Nguyệt đặt hai chiếc bình ngọc xuống, sau đó đứng dậy, bỗng một thanh đại kiếm khổng lồ được chạm trổ hoa văn tinh xảo xuất hiện trên tay nàng. Tử Phong đối với việc nàng sở hữu không gian giới chỉ cũng không có gì kì quái, bởi vì chính hắn là người đã đưa cho nàng sử dụng. Vốn hắn có hai chiếc không gian giới chỉ, một của Diệp Thủy Lan một của Diệp Cuồng sau khi chết để lại, hắn đang sử dụng chiếc của Diệp Cuồng vì sức chứa lớn hơn, cái còn lại của Diệp Thủy Lan hắn cũng cầm, tránh cho tiểu la lỵ kia không biết đề phòng mà sử dụng trước mắt người khác, thất phu vô tội hoài bích có tội, đạo lí này hắn quá hiểu rồi.

Thứ hắn quan tâm bây giờ đó chính là thanh đại kiếm kia, Địa giai hạ phẩm Huyền khí Bách Yêu kiếm!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận