Đám đông chen chúc ở đầu đường, một người đàn ông ngồi trên ghế, đột nhiên có một cô mùi hương làm hắn theo bản năng mà quay đầu, góc áo va phải tách trà, trà nóng đổ lên tay người đàn ông.
Làm tay hắn bị đỏ một mảnh.Hắn rút vài tờ giấy lau đi vệt nước trên bàn, không quan tâm đến vết bỏng trên tay.
Một khuôn mặt nhỏ tú lệ trắng nõn, xuất hiện trong tầm mắt hắn.“Đại ca, ngươi đau không?”Một cô gái nhỏ nhìn qua chỉ mới mười tuổi, thời điểm nàng nói chuyện đôi mắt chớp động, tay cầm một miếng băng keo cá nhân dán lên tay hắn.Người đàn ông sửng sốt một lát, mới nhìn cánh tay của mình.
Động tác của cô cẩn thận, làm hắn có chút giật mình.“Cảm ơn.” Người đàn ông liếc nhìn miếng băng dán, rồi lại nhìn vế phía tiểu cô nước hai mắt to tròn.“Văn Tranh, Văn Tranh”Cách đó không xa một người phụ nữ dịu dàng hướng cô gọi, cô nhóc liền chạy về phía người phụ nữ.”“Đến ngay đây ạ.”“Cốc cốc,,”Tiếng gõ cửa làm hắn hồi thần, hắn nhíu mi.
Lúc đó xung quanh ồn ào hắn không nghe rõ tên mà người phụ nữ kia gọi, chỉ nhớ rõ là hai tiếng.“Tiến vào.”Trần Giang đẩy cửa ra.
Trên mặt vài phần nghiêm trọng.Nhìn thấy dáng vẻ này ngực Tiêu Liệt đột nhiên trầm xuống, như là mang theo niềm mong đợi cuối cùng nhìn hắn chăm chú, hỏi: “Cô ấy tên gì?”Trần Giang giật giật cổ họng, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu của người đàn ông.“Diệp Văn Tranh, được Vương Lâm cùng Từ Oánh nhận nuôi.”Ngón tay thả lỏng, tàn thuốc đang cháy rơi xuống thảm lông đắt giá.
Nam nhân đôi mắt nheo lại, dẫm trên tàn thuốc cháy trên thảm.Hắn còn mang theo chút niềm tin, nhưng chuyện trước mắt lại như vậy.
Vận mệnh phảng phát mà vô tình.“Năm đó kêu người tìm một người đáng tin nhận nuôi nàng, liền tìm một đôi lòng dạ đen tối như vây?”Trong mắt hắn tràn đầy tức giận: “Ta cho tiền bọn hắn đủ nuôi sống mấy đời.
Nhưng lại không thể nuôi tốt một cô bé.”Trần Giang nhất thời không nói gì, người đã sớm rời đi Tiêu gia không biết đi đâu nên hắn không hề biết đến chuyện sau này.“Tôi hiện tại đưa bọn họ lại đây.”.