Tiết tử
Đêm, gió mang theo hơi ẩm, nhè nhẹ thổi.
Bầu trời đêm sáng sủa, ánh trăng sáng ngời, đúng là thời cơ thích hợp để tiến hành “hái trộm”……
Phi! Phi! Cái gì thời cơ “hái trộm”! Ánh răng lung linh, sáng ngời, soi sáng đình viện, hoa viên, căn bản chính là thời cơ cho những kẻ ngu ngốc bị bại lộ hành tung……(cái này hình như là lời tác giả ^^)
Trong bóng đêm, một đạo thân ảnh cao lớn, khôi ngô, lấy thân hình to lớn của hắn mà nói, trên lí thuyết, à, chỉ là lý thuyết thôi nhé, thì khó có thể chuyển động nhẹ nhàng, trong đêm khuya tĩnh lặng thế này, di chuyển mà không gây ra tiếng động. Thế nhưng, trên thực tế, thân hình trường kiện lại vô cùng tiêu sái, nhẹ nhàng chuyển động, vô thanh vô thức, xuyên qua dãy hành lang dài, men theo đỉnh đình viện, điểm nhẹ mũi chân đã vượt qua hàng ngũ tuần vệ, trong bóng đêm, nhận định rõ phương hướng, một đường thẳng tiến.
Nếu không phải sợ hỏng kế hoạch của “người nào đó”, hắn đã sớm mắng ra tiếng, cũng không đem tất cả “uất ức” nuốt ngược vào bụng, có miệng mà không thể mắng, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
Sau một lúc, đại hán khôi ngô rất nhanh bay qua một bức tường cao, ngăn cách khuôn viên bên trong với lầu giai bên ngoài, hướng tới một tòa tiểu các tinh xảo mà đi.
Lướt nhẹ qua hai nha hoàn đang ngủ gật trước cửa, để tránh phức tạp, hắn thuận tay điểm luôn huyệt ngủ của các nàng.
Tiếp theo, hắn xông vào nội thất, thẳng tiến về phía giường trong, nơi có một nữ nhân đang yên mộng đẹp, nàng chính là mục tiêu chuyến đi lần này của hắn…
Ngay tại lúc tiến đến giường lớn, tầm mắt dừng lại trên thiên hạ yêu kiều đang ngủ say, ánh trăng len qua khung cửa, soi sáng rõ ràng, hiển lộ dung mạo tuyệt lệ, làm cho động tác của hắn trong nháy mắt ngưng trệ –.
Hảo tinh xảo, tuyệt đại mỹ nhân a! Ánh trăng soi lên làn da trắng mịn như bạch ngọc, lấp lánh tỏa sáng, mị hoặc động lòng người.
Đôi mắt kia đã bị rèm mi dài che lấp, đã quyến rũ, mê người như thế, không biết khi đôi mắt này mở ra, lại sinh ra bao nhiêu phong tình?
Nam nhân tuấn tú bị mỹ nhân đang ngủ say “quyến rũ”, si ngốc ngắm nhìn đến bất động…… Này thật sự là sai lầm không thể tha thứ nha!
Hắn không nghĩ nhiều, nhanh chóng ra tay điểm trên huyệt ngủ của giai nhân, tiếp theo dùng đệm chăn mềm mại trên giường “đóng gói” nàng lại một cách cẩn thận, sau đó lại nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, không hề xem nàng như một cái “bánh tét nhân thịt” mà vác lên vai nha. (_ _!)
Sau, hắn xoay người rời khỏi nội thất, lướt qua hai nha hoàng vẫn ngủ say như trước, theo đường cũ, rời khỏi phủ đệ, trong bóng đêm, nhanh chóng biến mất.
Chương 1:
Núi đồi xanh tươi, một dòng suối nhỏ không biết bắt nguồn từ nơi nào, uyển chuyển uốn lượn quanh thanh sơn, dòng nước trong vắt, nhìn rõ cả đáy, ven hai bên bờ, có thể thấy được vố số những cây đại thụ cao lớn, sừng sững đứng giữa rừng già, thân cây hơi sần sùi, vòng thân to đến độ, hai, ba người trưởng thành vòng tay ôm lấy cũng không xuể.
Giữa trưa, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, xâm nhập vào thanh sơn, ngồi xuống dưới bóng một tàn cây rậm rạp, mát mẻ.
Trải qua một đêm bôn ba, suốt đêm không ngủ, khinh công tuyệt đỉnh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn đi đến bờ suối, dưới bóng râm mát mẻ của đại thụ, loan hạ thắt lưng, thật cẩn thận đem “bánh tét khổng lồ” nãy giờ vẫn ôm trên tay, cẩn thận đặt xuống mặt đất bằng phẳng. (trong cv ghi là “dài gánh nặng” nhưng pan sửa thành thế này nhé ^^)
Bất quá, dù hắn đã tận lực, hết sức nhẹ nhàng đem “bánh tét khổng lồ” đặt xuống nhưng vẫn làm góc chăn bên trên bị xóc bung ra, liền hé lộ một khuôn mặt xinh xắn, đang đềm đạm ngủ say.
Oa! Thì ra bên trong “bánh tét khổng lồ” quả nhiên có người nha, hơn nữa còn là một nữ nhân, một nữ nhân cực kỳ diễm lệ nha!
Gương mặt nhỏ nhắn như một trái đào tươi, hấp dẫn ánh mắt của nam tử, nàng, so với đêm qua, còn đẹp hơn rất nhiều!
Ánh nắng nhảy nhót trên làn da tuyết trắng như bạch ngọc, ánh lên vẻ mịn màng, trơn láng, không chút tỳ vết. Bị quấn trong lớp chăn dày trong một thời gian khá dài, đôi má phấn hồng càng ửng đỏ, cùng với bờ môi căng mộng đỏ tươi, thật đúng là dụ hoặc lớn nhất, khiến người ta có cảm giác muốn phạm tội mà.
Mê muội nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn, phấn nộn, ngây người trong một lúc, đột nhiên sực nhớ đến mục đích khi đi vào thanh sơn, vội vàng xoay người, nam tử bật dậy, hướng dòng suối đi đến, mày rậm bất giác nhăn lại.
Trời ạ! Không thể tưởng tượng được, hắn, Miễn Tử Tuấn cũng có thể vì nhìn một nữ nhân mà ngây người đến một ngày, này rất làm người ta không thể lý giải nha.
Đem dòng nước mát lạnh tẩy sạch bụi bẩn trên mặt cùng hai tay, Miễn Tử Tuấn ngồi xuống một tảng đá lớn ven bờ suối, lấy ra một ít lương khô trên người, vừa ăn vừa lo lắng suy nghĩ có nên giải huyệt ngủ ỹ nhân kia hay không, làm cho nàng cũng đứng lên, thư giản gân cốt một chút, uống ít nước, ăn một chút gì đó…
Haiz, nữ nhân đêm qua bị hắn biến thành “bánh tét khổng lồ” tên gọi là Cừu Y Nùng, là hắn vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến Yên Liễu trang nay, trực thuộc Hàn Châu, thừa dịp đêm tối, lẻn vào phủ mà bắt đi, mà người ủy thác hắn làm chuyện này chính là nam nhân tên Phong Dục Vũ, giao tình với hắn chẳng khác nao huynh đệ, cũng chính là chủ nhân của Yên Liễu trang. Phong Dục Vũ cùng hắn đều là tổng quản của “Minh kí thương hành”, Phong Dục Vũ phụ trách khu vực phía Đông Nam, còn hắn phụ trách khu vực Đông Bắc. (pan ed theo như tên cũ của bộ “Vân thiếu si tâm” nhé ^^)
“Minh kí thương hành” vang danh thiên hạ, sản nghiệp hầu như trải rộng trong đủ mọi lĩnh vực. Tứ đại tổng quản ở bên ngoài quản lý “Minh ký”, thường xuyên đi lại, lui tới nhiều nơi trong khu vực quản hạt của mình, trao đổi buôn bán, thống kê, tính toán sổ sách. Chủ sự của Minh kí thương hành, cũng chính là người đứng đầu, Cận Minh Lôi, chính là Định Bắc vương gia, quản sự tất cả, vương phủ tọa hạ ở kinh thành.
Đối ngoại, tứ đại tổng quản chỉ là “chân chạy việc” cho Minh ký, nhưng trên thực tế, Cận Minh Lôi sớm đã đem “Minh ký thương hành” giao phó, chia đều sản nghiệp cho bốn người trông nom, “Minh ký” thật ra có đến năm chủ sự, địa vị ngang nhau, tình như thủ túc.
Đây là nguyên nhân đầu tiên khiến hắn vượt ngàn dặm xa xôi, từ kinh thành nam hạ thành Hàng Châu, thay Phong Dục Vũ làm việc này.
Còn có một nguyên nhân khác, chính là bị “chính nghĩa” trong lòng quấy phá. Hắn thường không màn thế sự, nhưng là nếu gặp phải chuyện bất bình, hắn cũng sẽ không ngại nhất tay chi lao, rút đao tương trợ. Bất quá, vài năm gần đây, tình tình của hắn cũng trầm ổn lại ít nhiều, cũng không còn bốc đồng, dễ dàng nhúng tay vào việc của người khác như trước.
Qua lời của Phong Dục Vũ, hắn biết Cừu Y Nùng là một cô nhi, từ nhỏ đã mồ côi, mất đi song thân, bị đường huynh (anh họ) độc ác lừa đi gia sản khi tuổi còn rất nhỏ, sau lại bị người xấu hãm hại, lợi dụng sự ngây thơ cả tin của nàng, đoan tâm hạ độc dược, khống chế tự do của nàng. Hắn cảm khái, thương cho số phận hồng nhan, nên muốn tương trợ cho kế hoạch giải cứu nàng, nên Phong Dục Vũ mới ủy thác hắn đi trước, “bắt cóc” nàng, cũng tạm thời “bảo quản” , cùng bảo hộ nàng.
Nay, hoàn thành xong “nhiệm vụ” mà Phong Dục Vũ giao phó, trong lòng hắn bất giác lại phát sinh một vấn đề lớn, làm hắn có chút hối hận, vì sao trước khi nhận nhiệm vụ, lại không hỏi rõ ràng mọi chuyện. Bởi vì hắn chưa từng nghĩ đến, Cừu Y Nùng lại là một tuyệt đại mỹ nhân, diễm lệ thoát tục, làm định lực của hắn chịu khảo nghiệm to lớn. Mà Phong Dục Vũ cũng không nói rõ ràng quan hệ giữa hắn và nàng, làm Miễn Tử Tuấn cũng không dám manh động, tuyệt không thể xâm phạm “lãnh thổ” của huynh đệ nha! (hí hí, “zợ của của bạn” là không thể đụng đóa mà ^^)
Miễn Tử Tuấn có chút rối rắm, nhìn về phía thiên hạ đang yên lặng ngủ say dưới tàn cây.
Haiz, thật không biết nên dùng thái độ thế nào để đối xử với nàng, vẫn nên cứ để nàng ngủ say như vậy. Có lẽ chờ tới đêm nay, khi đã đến khách điếm, nơi hắn và thuộc hạ đã ước hẹn hội ngộ, mới giải huyệt cho nàng, cho nàng tỉnh dậy ăn chút gì đó.
Có lẽ, hắn nên vì nàng tìm một vài nha hoàn đến…… Không không, vẫn là chờ đánh thức nàng rồi hãy tính tiếp.
Ai! Hắn thật sự có chút hối hận làm việc này “bắt cóc” còn kiêm “bảo quản”!!!
***
Huyện Hàm Sơn, cách thành Hàng Châu khoảng hai ngày lộ trình, trong một khách điếm to lớn, xa hoa, bên trong khách điếm còn có một đình viện tư nhân sang trọng. Trong sương phòng của đình viện, hai thuộc hạ đắc lực của Miễn Tử Tuấn, huynh đệ Ô Hạo, Ô Lặc sớm y theo mệnh lệnh của hắn, đến khách điếm này chờ đợi.
「 Kỳ quái, nhị gia không phải nói, người chỉ tới Hàng Châu giải quyết một vài việc nhỏ, như thế nào chúng ta đã đợi ở đây nhiều ngày như vậy, nhị gia còn chưa xuất hiện?」 Đánh vỡ trầm mặc, Ô Lặc lên tiếng, ngữ khí tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.
Miễn Tử Tuấn ở Miễn gia đứng hàng thứ hai, Ô Hạo cùng Ô Lặc, hai huynh đệ từ nhỏ đã theo hầu hạ hắn, ba người cùng nhau lớn lên, cho nên cho dù bây giờ Miễn Tử Tuấn bên ngoài có bao nhiêu thành tựu, danh xưng của họ đối với hắn vẫn như thế, thân thiết không hề thay đổi.
“Đúng vậy.” Ô Hạo gật gật đầu, “Nhị gia từ xưa đến nay làm việc luôn mau lẹ, tốc độ, sao lần này lại chậm trễ như vậy?”
「 Đúng, đúng! Mấy ngày nay, phố lớn ngõ nhỏ ở thị trấn Hàm sơn nhỏ bé này sớm đã bị huynh đệ chúng ta cày nát cả rồi!.」
Ô Lặc thấy huynh trưởng cũng có cảm giác giống mình, nhịn không được liền đem buồn chán trong lòng thống khoái bộc phát.
「 Ngươi thật đúng là không có một chút kiên nhẫn!」
Ô Hạo lắc đầu, bật cười nhìn đệ đệ đang buồn chán đến sinh khí, kỳ thật trong lòng cũng có đồng cảm. Huynh đệ bọn họ đều thà rằng ở bên ngoài suốt ngày bận rộn, còn hơn cứ nhàn rỗi thế này, ngồi yên một chỗ, đếm ngón tay của chính mình.
Ô Lặc đang buồn chán, đột nhiên như là nghĩ ra cái gì, đột nhiên biến sắc
“Ca, ngươi nói, nhị gia có thể đột nhiên gặp phải cái gì nguy hiểm hay không?”
「 phi!」 Ô Hạo lập tức rống một tiếng, “ Nói năng hồ đồ! Với thân thủ của nhị gia, người bình thường căn bản là không thể tiếp cận người.”
Hắn trừng mắt, liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, trách hắn nói năng không biết suy nghĩ.
「Điều này ta biết.」 Ô Lặc giơ lên hai tay, làm bộ dáng đầu hàng, trong miệng lại đô la hét, “Nhưng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ai cũng không thể cam đoan, công phu của nhị gia vĩnh viễn thiên hạ vô song!”
「 Câm cái miệng quạ đen của ngươi lại!」 Ô Hạo mắt trợn trắng, giọng rít lên, “Ngươi có phải vì qúa nhàn rỗi hay không mà biến thành đàn bà mất rồi? Suốt ngày ăn nói linh tinh, buông chuyện nhảm nhí?” (hưmm, nói zậy là seo >...