"Điều tra tài chính, đây là muốn thu hồi khoản vay sao?"
Đây tuyệt đối là đòn chí mạng đối với một doanh nghiệp phải dựa vào vốn vay để hoạt động!
Bởi vì một khi khoản vay bị chấm dứt thì trong tài khoản của tập đoàn sẽ không còn tiền!
Một khi Tập đoàn Lâm thị không có vốn để tiến hành các hoạt động hiện có và để quá kỳ hạn hoàn công mà không thể bàn giao dự án thì có khả năng là phải tuyên bố phá sản!
"Đây là tin tức kinh thiên động địa, tranh thủ thời gian gửi bản thảo mau"
Các phóng viên ở hiện trường đều trở nên bận rộn, tranh thủ thời gian phát hành tiêu đề, muốn chiếm trang nhất của tin tức tài chính Dương Thành!
"Nguy rồi..."
Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham trao đổi ánh mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai cha con không khỏi hồi tưởng lại những lời mà Diệp Huyền nói vào tối hôm qua.
Nếu như tại buổi họp báo mà tập đoàn Lâm thị bị bóc ra bất kỳ bê bối nào, hoặc xảy ra vấn đề ở bất kỳ khâu nào!
Thì bởi vì có một lượng lớn phóng viên ở hiện trường, những tin tức tiêu cực này sẽ lập tức lên men ở Dương Thành!
Lúc đó dư luận sẽ không cho Tập đoàn Lâm thị bất kỳ thời gian hay cơ hội nào để bù đắp và sửa chữa!
Hiện tại, những lo lắng của Diệp Huyền dường như đã đang diễn ra không thể kiểm soát được!
"Sao lại thành ra thế này..."
Trong lòng Lâm Văn Bạch tràn đầy nghi ngờ, ông không biết vì sao cục trưởng Lương và bốn vị chủ tịch lại đột nhiên chĩa mũi dùi vào tập đoàn Lâm thị!
"Không nghe ý kiến của tôi, rốt cục bị chịu thiệt."
Diệp Huyền thở dài, im lặng lắc đầu, lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng thất vọng. "Chết tiệt..."
Lâm Văn Bạch phát hiện lúc này mà Diệp Huyền còn đang không ngừng lắc đầu, càng tức giận hơn: 'Đều là do cái miệng thúi của nó, thật sự bị nó không may nói trúng rồi! Có gì mà đắc ý chứ!"
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, hai mắt có chút phiếm hồng: "Cha, Diệp Huyền cũng có ý tốt khuyên nhủ chúng ta. Không phải anh ta sai, mà là chúng ta!"
Mặc dù Lâm Thanh Nham có tính cách kiêu ngạo, nhưng trong lòng cô cũng biết, những gì Diệp Huyền nói ra cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn Lâm thị!
Nhưng...
Cô và cha cô Lâm Văn Bạch đã nhất thời tự mãn đến mức ngoan cố giữ vững ý kiến của mình, nhất quyết muốn dùng toàn lực tấn công, muốn trực tiếp áp đảo tập đoàn Thiên Di!
kết quả là, những gì Diệp Huyền nói thực sự trở thành sự thật!
"Duy nhất hiểu rõ nhất hoạt động bên trong của tập đoàn Lâm thị chính là tập đoàn Thiên Di!"
"Chẳng lẽ là bọn hắn ở trong bóng tối giở trò quỷ?"
"Nhưng mà bọn hắn cũng không có năng lực lớn như vậy"
Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nham rất sốt ruột nhưng đầu óc cũng coi như là còn tỉnh táo.
"Cha, bây giờ tức giận cũng vô dụng. Tốt nhất là chúng ta mời cục trưởng Lương và những người khác vào văn phòng trước để tránh tình hình tiếp tục xấu đi!"
Cô nói vội vã với âm thanh đè thấp.
"Đúng."
Lâm Văn Bạch cắn răng, miễn cưỡng cười nói: "Cục trưởng Lương và bốn vị chủ tịch, tập đoàn Lâm thị chúng tôi sẵn sàng hợp tác điều tra! Mời các vị cùng tôi đến văn phòng nói chuyện được không?”
"Được, vậy làm phiền chủ tịch Lâm."
Cục trưởng Lương trên mặt vẫn là vẻ mặt thờ ơ, nhưng ông ta không tiếp tục phóng đại vấn đề nữa mà đi về phía thang máy cùng với mấy chủ tịch ngân hàng!
"Mấy vị lãnh đạo..."
Phóng viên có mặt tại hiện trường muốn tiếp tục phỏng vấn nên lập tức đuổi theo phía sau, Diệp Huyền dùng ánh mắt ra hiệu: "Dương Duy, cậu chịu trách nhiệm kiểm soát hiện trường, đừng để tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát."
"Được!"