Về phần ông nội Dương, mọi người đều biết rất rõ tính cách của ông, lúc này ông không thể làm gì có lỗi với tập đoàn Lâm thị!
"Thật đúng là ngoan cố, vậy ông cứ chờ chịu khổ đi!"
Lục Chí Phàm thấy hơn phân nửa cổ đông yêu cầu rút cổ phần đi theo mình, nụ cười trên mặt ông ta càng thêm khoa trương!
Sau đó, ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham!
"Lâm Văn Bạch, anh còn làm gì thế? Mang hợp đồng ra đây!"
"Không phải anh vẫn luôn muốn lấy cổ phần của tôi sao, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, anh còn chân chừ cái gì nữa? Đừng nói anh muốn nuốt tiền của chúng tôi chứ?"
"Lục Chí Phàm..."
Hai mắt Lâm Văn Bạch đỏ lên, ông thật sự muốn đánh Lục Chí Phàm ngay tại chỗ!
Lục Kiên cười lạnh: quyền tuyệt đối phân bổ vốn. Các cổ đông thân mến, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị hợp đồng, sau đó trả lại tiền cho mọi người!"
Tôi là giám đốc tài chính, tôi có
Lâm Thanh Nham lạnh lùng quát lên: "Lục Kiên, anh dựa vào cái gì để làm như vậy? "
"Cô có ý gì? Tôi là giám đốc tài chính, tại sao lại không thể?"
Lục Kiên nhìn Lâm Thanh Nham với vẻ mặt giễu cợt, nhanh chóng lấy điện thoại ra ra lệnh cho người bên dưới thực hiện!
Cốc cốc cốc!
Lúc này, có tiếng gõ cửa rất nhanh. Phòng họp lập. tức trở nên yên tĩnh. Cửa phòng họp vừa mở ra, Diệp Huyền mang theo một chồng tài liệu lớn đi vào. Những người trong phòng họp nhìn thấy người đẩy cửa chính là Diệp Huyền, đều hướng ánh mắt về phía hắn!
Vẻ mặt Lục Kiên tràn đầy khinh thường, lạnh lùng nói: "Diệp Huyền! Đây là phòng họp cấp cao của tập đoàn, anh có tư cách gì tới đây?"
Diệp Huyền thậm chí còn không nhìn tới anh ta mà nói với Lâm Thanh Nham:
"Lâm tổng, tôi đã soạn thảo hợp đồng cho những người được gọi là cổ đông muốn rời khỏi tập đoàn Lâm thị, sau khi bọn họ ký hợp đồng liền có thể lập tức cút đi"
Hắn vừa nói xong, phòng họp lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc!
Sắc mặt vốn đã u ám của Lâm Văn Bạch lại càng tối sầm lại!
Ông đang nghĩ mọi biện pháp để có thể giữ chân những cổ đồng này!
Bây giờ thì hay rồi, đồng đội heo Diệp Huyền lại còn vì người khác mà chuẩn bị trước hợp đồng!
Thật đúng là đồ ngu không có não! "Diệp Huyền, sao anh lại làm như vậy?"
Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nham rất tức giận, nhưng cô cũng không trực tiếp mắng Diệp Huyền!
Ngược lại, cô đẩy Diệp Huyền sang một bên: "Anh tới gây thêm chuyện gì thế? Sợ tâm huyết của ông nội bị phá hủy không đủ nhanh hả
Đang khi nói chuyện, hai mắt Lâm Thanh Nham đỏ. hoe, nước mắt lăn dài!
Bộ dáng này của cô thật khiến người khác phải đau lòng!
"Yên tâm đi, tâm huyết của ông nội Lâm sẽ không bị hủy hoại!"
Diệp Huyền hiếm khi dịu dàng với cô, hơn nữa còn dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô: "Hôm nay không ai có thể khi dễ cô, tôi bảo đảm!"
"Thật sao?"
Lâm Thanh Nham nghe Diệp Huyền nói vậy thì không khỏi vừa mừng vừa sợt
Thế nhưng... Lúc này, còn biện pháp nào để đưa Tập đoàn Lâm thị ra khỏi vũng lầy sao? Diệp Huyền nói tự tin như vậy, thật sự có biện pháp sao?
"Ha ha, tôi không lừa cô!"
Khuôn mặt Diệp Huyền tràn đầy tự tin và nụ cười rạng rỡ: "Cô tin tôi một lần đi!"