Bởi vì Lâm Văn Bạch bất kính với Diệp Huyền nên Hồng U Tử rất không vuil
"Ồ? Quý ông này là ai vậy?"
Hồng U Tử nhìn Diệp Huyền, giả vờ tò mò hỏi. Lâm Văn Bạch cũng rất ngạc nhiên vì câu hỏi này, sao Hồng U Tử lại có thể tò mò về Diệp Huyền. Ông ta vội vàng giải thích:
"Cậu ta tên là Diệp Huyền, là một nhân viên bình thường thuộc tổ tám của Bộ phận Dự án."
"Ha ha"
Hồng U Tử khẽ mỉm cười: "Tôi cảm thấy cậu thanh niên này không tệ!"
"Lúc tôi vừa đến cổng tập đoàn các người thì vừa vặn gặp cậu ấy, là cậu ấy dẫn tôi đến đây."
"Cậu ấy rất nhiệt tình và chân thành, khiến tôi vô cùng hài lòng, chính cậu ấy làm tôi cảm thấy rằng nhân viên của tập đoàn Lâm thị có tố chất rất cao!"
"Nếu không phải anh chàng Diệp Huyền này mang lại cho tôi ấn tượng rất tốt thì tôi đã không dễ dàng quyết định đầu tư vào tập đoàn Lâm thị của các người!"
"Tôi không ngại nói cho các người biết, Diệp Huyền là quý nhân của tôi, cũng là quý nhân của tập đoàn Lâm thị các người!"
Nghe những lời Hồng U Tử nói, Lâm Thanh Nham đột nhiên hiểu ra!
"Ra là như vậy!"
"Chẳng trách Diệp Huyền lại tự tin khẳng định tập đoàn Lâm thị sẽ không có việc gì!"
"Hóa ra là anh ta dẫn Hồng U Tử đến đây!"
"Mà anh ta đã để lại ấn tượng ban đầu rất tốt với Hồng U Tử, để Hồng U Tử có lòng tin vào việc đầu tư vào tập đoàn Lâm thị!"
"Diệp Huyền! Anh thực sự là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm chúng tôi!"
Trong lòng Lâm Thanh Nham tràn đầy cảm xúc, khi cô lần nữa nhìn về phía Diệp Huyền thì ánh mắt đã tràn đầy dịu dàng!
"Hử?"
Diệp Huyền nhìn sự dịu dàng trong mắt Lâm Thanh Nham, không khỏi giật mình: "Chết tiệt! Nhìn ánh mắt
này của cô ấy, đừng bảo là cô ấy yêu mình rồi chứ?"
Lâm Văn Bạch thấy Hồng U Tử đánh giá cao Diệp Huyền như vậy, ông không khỏi cảm thấy xấu hổi!
"Chẳng lẽ những gì mình vừa nói với Diệp Huyền khiến Hồng U Tử không thoải mái?"
Trong lòng ông ta lập tức thấp thỏm, sợ Hồng U Tử sẽ không đầu tư vào tập đoàn Lâm thị!
"Khụ khụ!"
Lâm Văn Bạch lập tức bày ra vẻ mặt hiền lành, nói với Diệp Huyền: "Diệp Huyền, anh cũng có thể ở lại họp!"
Nhưng mà Diệp Huyền lại không cảm kích chút nào: "Chủ tịch Lâm, không phải ngài vừa nói nếu tôi ở lại sẽ phá vỡ quy tắc của tập đoàn sao!"
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Văn Bạch đầy xấu hổ, tựa như bị Diệp Huyền tát vào mặt mấy cái!
Vẻ mặt Hồng U Tử cũng trở nên lạnh nhạt, khiến Lâm Văn Bạch bị dọa!
"Diệp Huyền, anh vẫn có tiềm lực và triển vọng rất lớn, ở lại họp đi, sau này nhất định có thể trở thành thành viên cấp cao của tập đoàn!"
Lâm Văn Bạch dối lòng, mỉm cười thuyết phục Diệp Huyền!
"Không ở!"
Sau khi ném xuống câu này, Diệp Huyền xoay người rời đi, không cho Lâm Văn Bạch chút mặt mũi nào!
"Anh!"
Điều này làm cho Lâm Văn Bạch cảm thấy oán hận trong lòng!
'Tên Diệp Huyền này nhất định là cố ý làm xấu mặt mình trước mặt Hồng U Tử!
"Đồ nhà quê, anh chờ đó cho tôi!" Lâm Văn Bạch oán hận mắng trong lòng.
"Diệp Huyền..."
Lâm Thanh Nham nhìn theo bóng lưng Diệp Huyền, cảm xúc trong lòng trở nên rất phức tạp!
Trong lòng cô cảm thấy mâu thuẫn và còn có một loại cảm giác đã khiến người khác chịu thiệt thòi!
Cô cũng nhìn ra được Diệp Huyền rất có ý kiến đối với cha mình!
Mà cô cũng cho rằng cha Lâm Văn Bạch của mình cũng sai, ông không nên đối xử thờ ơ lạnh lùng với Diệp Huyền như vậy!
Đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp của Lâm Thanh Nham đã bị Hồng U Tử hoàn toàn nhìn rõ ràng!