Cuồng Long Xuất Thế

“Mấy người cũng có thể nghĩ tôi nói đùa, nhưng một khi mấy người tiếp nhận tin tình báo của tôi, đó cũng là chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, tương đương với việc tự tát vào mặt mình!”

Nói xong, Diệp Huyền cười một tiếng, lập tức đi ra ngoài!

Hà Soái và nhóm lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam vội vàng theo sát phía sau, đồng thời lơ đãng ném một cái nhìn thất vọng và bất mãn về phía Tiêu Băng Tuyết!

Mặc dù Tiêu Băng Tuyết rất nhiệt tình, nhưng hữu dũng vô mưu, tương lai khó có được thành tựu lớn!

Hơn nữa, cô và hai phụ tá luôn giữ thành kiến khi nhìn người nên không thấy thực lực kinh khủng của Diệp Huyền.

“Tiểu thư, cô cảm thấy lời Diệp Huyền có đáng tin không?”

Người phụ tá xinh đẹp hỏi với giọng kìm nén. Lúc này Vương Phi không dám tuỳ tiện nói, cho nên đành phải im lặng đứng ở bên cạnh.

“Tôi có nên tin Diệp Huyền không...”

Tiêu Băng Tuyết cau mày, sau đó hít sâu một hơi: “Bởi vì hắn dám nói trước mặt lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam, có nghĩa là hắn có chút tự tin!”

“Lập tức chuẩn bị kế hoạch bắt giữ, điều động binh lính tinh nhuệ bao vây và trấn áp bến tàu, bắt giữ Thiên Thần Tông và những phạm nhân vượt ngục khác!”

Vương Phi và phụ tá xinh đẹp lập tức tuân lệnh, nhanh chóng rời đi từ cửa sau để thực hiện nhiệm vụ!

Tiêu Băng Tuyết ngồi ở ghế sau xe, mất tự nhiên nhớ tới dáng vẻ của Diệp Huyền!

“Diệp Huyền và Huyền Hạo có quan hệ gì mà lại có thể khiến lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam đích thân ra tay giải vây cho hắn...”

Tiêu Băng Tuyết âm thầm nghiến răng, quyết tâm tìm ra thân phận của Diệp Huyền!

Bên kia, sau khi lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam và Diệp Huyền nói lời tạm biệt, họ lên trực thăng rời đi.

“Cuối cùng cũng có trở về ngủ một giấc.”

Diệp Huyền tự lẩm bẩm, người của Cục Hình sự thận trọng đi theo, ánh mắt lộ ra vẻ căng thẳng và bất an: “Anh Diệp, để tôi lái xe chở anh, chuyện lần này...”

Diệp Huyền mỉm cười, vỗ vai anh ta: “Chuyện này không thể trách anh, tôi cũng sẽ không truy cứu. Cho nên, anh không cần cảm thấy có áp lực.”

“Cảm ơn anh Diệp!”

Anh ta xúc động đến kém chút rơi nước mắt. Ngay khi cánh cửa của Chiến bộ mở ra, Diệp Huyền thấy đã có một đám người đang chờ mình!

Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm đều tới. Ngoài ra còn có bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh, cha con Lưu Công Thiên, trùm đất Giang Kim Bưu và vợ, ông chủ lớn của khách sạn Khải Lai - Vương Khải cũng vội vã đến đây. Họ lo lắng đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng. Đặc biệt là hai người đẹp Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh, hai mắt đều rưng rưng.

“Diệp Huyền! Cuối cùng Diệp Huyền cũng ra rồi!”

Thấy Diệp Huyền an toàn trở về, tất cả mọi người đột nhiên hưng phấn hét lên!

Hai người đẹp cũng rơi nước mắt, vội vàng chạy về phía trước: “Diệp Huyền!”

Sau khi Diệp Huyền nhìn thấy hai người đẹp, hắn hưng phấn một hồi, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy khó xử!

Bởi vì hắn không biết nên chọn đối mặt với ail

“Một người là Vấn Thanh...”

“Người kia là Thanh Nham..."

“Hăn nên trả lời ai trước?”

“Tuy nhiên, nếu hắn chọn một người, người còn lại chắc chắn sẽ buồn...”

Vào thời điểm tiến thoái lưỡng nan, Diệp Huyền đột nhiên có ngộ ra. Cha hắn từng nói với hẳn rằng có rất nhiều khó khăn trên thế giới, tình yêu là khó khăn nhất!

Tất cả công pháp môn đạo, người tu luyện đều có thể thông qua tự thân cố gắng mà tăng thực lực lên, phòng ngừa tổn thương. Chỉ có tình cảm, không có cách nào để nói nhưng lại vô tình làm tổn thương người. Diệp Huyền lúc này nghĩ đến lời nói quá khứ của cha mình, cuối cùng cũng hiểu được!

Hắn đã tu tiên đến đỉnh Phùng tạo cực chỉ cảnh, lúc đầu có thể không lo tiêu dao nhưng cha hắn lại khăng khăng để hắn xuống núi giải quyết hôn ước. Thì ra chính là muốn hắn trải qua tình kiếp, vượt qua cửa ải tình yêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui