Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện từ trong góc: “Tôi ở đây!”
“Hừ”
Lâm Văn Bạch hừ mũi lạnh lùng, hiển nhiên vẫn còn khó chịu chuyện Diệp Huyền đẩy Tống Khải vào trong vòng tay mình hôm nay. Không ngờ, Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn Lâm Vân Bạch mà đi tới trước mặt Lâm Thanh Nham, nhìn từ đầu đến chân, sau đó cảm khái nói:
“Thanh Nham, cô thật xinh đẹp! Vừa cao quý lại gợi cảm!”
“Thật sao?”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại đột nhiên ngọt ngào như vậy, trong lòng cô rất vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nói khác:
“Anh đừng có mà suy nghĩ nhiều, tôi không cố ý mặc đẹp cho anh xem đâu.”
Trên thực tế, đúng thật là Lâm Thanh Nham cố ý ăn diện cho Diệp Huyền xem!
Diệp Huyền đương nhiên tự hiểu!
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Huyền cũng nghe được Lâm Thanh Nham tức giận măng Lâm Vân Bạch để bảo vệ mình. Người phụ nữ lạnh lùng này luôn không chịu mở miệng nhận thua!
Lâm Vân Bạch nhìn Diệp Huyền, thấy hắn mặc quần áo bình thường như hàng ngày, toàn thân ước chừng chưa đến ba trăm tệ!
Ngay cả đôi giày thể thao cũng giặt đến hơi bạc màu!
“Anh sẽ ăn tối với chúng tôi trong bộ dạng này sao?”
Lâm Vân Bạch nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ mặt không vui! “Cháu ăn mặc sạch sẽ, có gì không ổn sao?” Diệp Huyền hỏi lại.
“Đương nhiên không ổn!”
Lâm Vân Bạch nghiến răng nói: “Tối nay là tham dự bữa tối của nhà họ Tống, nhà họ Lâm chúng ta không thể mất lễ tiết! Anh ăn mặc tồi tàn như vậy chính là không nể mặt nhà họ Tống!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không phải cũng chỉ là một nhà họ Tống nhỏ nhoi mà thôi sao, một ông già nhà họ Tống có đáng để cháu phải ăn diện trang trọng đi gặp không? Cháu có thể đi ăn với ông ta là đã cho ông ta mặt mũi lắm rồi!”
“Anh!”
Lâm Vân Bạch lập tức bị lời nói của Diệp Huyền khiến giận không thở nổi. Diệp Huyền nhún vai: “Thế nào, nếu chú không muốn cháu đi thì cháu không đi nữa”
Lâm Vân Bạch thầm mảng trong lòng, nhất định Diệp Huyền phải ở đó, bởi vì tối nay hắn chính là trò cười!
“Cùng đi đi!”
Lâm Vân Bạch hít sâu một hơi, nghĩ đến đó sẽ khiến Diệp Huyền mất hết mặt mũi, sau đó lập tức đi trước với một bụng tức giận!
“Diệp Huyền...” Vẻ mặt Lâm Thanh Nham xấu hổ.
“Không sao.”
Diệp Huyền không có biểu cảm gì, hắn biết Lâm Thanh Nham đang trong tình thế khó xử, tình cảnh không dễ chịu. Lâm Thanh Nham là người xấu hổ và khó xử nhất. Chỉ do Lâm Vân Bạch quá ngu ngốc. Nhìn thấy nụ cười của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham cũng nhẹ nhàng cong môi, cùng nhau lên đường.
“Diệp Huyền, anh ngồi ghế phó lái đi.”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lâm Vân Bạch hiển nhiên không muốn nhìn thấy Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham ngồi cạnh nhau, Diệp Huyền cũng không có ý kiến, nhưng trong lòng Lâm Thanh Nham lại cảm thấy mất mát. Cô vốn muốn ngồi ở hàng ghế sau với Diệp.
Huyền để nhân cơ hội thân thiết hơn.
Một bên khác, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ cũng lên xe của gia đình và lên đường.
“Thanh Nham, em tới rồi!” Ngay khi hai chiếc xe lần lượt dừng lại, Tống Khải mỉm cười chào hỏi họ!
Khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham xinh đẹp và rung động lòng người, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng lên!
Nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Huyền thì lập tức giễu cợt: “Ha ha, anh thật sự có gan tới!”
Tống Khải nói chuyện với Diệp Huyền bằng âm lượng không to nhưng thể hiện rõ sự khinh bỉ và mỉa mai.
Sắc mặt Lâm Thanh Nham thay đổi, còn Lâm Vân Bạch thầm cười thầm trong lòng. Ông không đối phó được Diệp Huyền, chẳng lẽ Tống Khải và nhà họ Tống còn không đối phó được với hắn sao? Lâm Vân Bạch nóng lòng muốn nhìn thấy Diệp Huyền bị dạy dỗ một bài học.
Tuy nhiên, Diệp Huyền khẽ mỉm cười, thờ ơ trả lời Tống Khải: “Tôi có gì mà không dám tới, sợ anh cắn tôi à?”
“Anh!”
Ánh mắt Tống Khải đột nhiên đông cứng lại, đương nhiên anh ta biết Diệp. Huyền đang chế giễu anh ta là chó cắn người!
Lâm Thanh Nham cười thầm trong lòng, khả năng mắng người của Diệp Huyền thật sự rất tốt. Lâm lão gia lo lắng hai người sẽ trở mặt nên vội vàng mỉm cười nói:
“Tống Khải, ông nội và cha cậu đã tới chưa?”
Lúc này Tống Khải mới dời lực chú ý khỏi Diệp Huyền, miễn cưỡng cười nói: “Họ đã đến rồi, ở đăng kial”
Một ông lão mặc bộ đồ nhà Đường với bộ râu trắng và một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức đang đứng trước một chiếc Beniley. Hiển nhiên, hai người là ông nội và cha Tống Khải là Tống Quốc Đống và Tống Lâm Thịnh. Họ đứng trước xe nhưng lại không đến chào hỏi, thậm chí trong mắt còn có vẻ lạnh lùng. Có thể thấy được họ đang chờ người của nhà họ Lâm tới chào hỏi trước.
“Ông Tống, phó cục Tống, mọi người vẫn khoẻ chứ?” Lâm Vân Bạch lập tức vội vàng đi tới lấy lòng!
Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham cũng vội vàng bước lên phía trước nói: “Thật sự xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu!”
“Không sao.”
'Tống Quốc Đống và Lâm lão gia đã quen biết nhau từ trước nên ông ta lịch sự trả lời. Nhưng con trai ông ta, Tống Lâm Thịnh lại cười thờ ơ trả lời:
“Không có gì, chúng tôi cũng chỉ vừa xuống xe.”
Ông ta thầm nói trong lòng, nhà họ Lâm các ngươi dựa vào cái gì mà lại để chúng tôi đợi ở đây? Không giống như Tống Quốc Đống, một người khéo ăn khéo nói đã nghỉ hưu, con trai ông Tống Lâm Thịnh đang ở thời kỳ đỉnh cao, ông ta giữ một vị trí quan trọng trong Cảnh Bộ và là người đứng đầu nhà họ Tống.
Đây cũng là thời kỳ vinh quang và rực rỡ nhất của ông ta, địa vị của ông ta ở Dương Thành cực kỳ cao, mọi người ở mọi tầng lớp xã hội đều muốn nịnh bợ, lấy lòng ông ta.
Tuy nhiên, Diệp Huyền không quen nhìn thể loại tự cao tự đại này. Cho nên khi Diệp Huyền phát hiện Tống Lâm Thịnh có dáng vẻ cao ngạo, xem thường nhà họ Lâm, hắn cũng hờ hững, không chủ động chào hỏi.
“Vị này là ai?”
'Tống Lâm Thịnh cũng phát hiện thái độ của Diệp Huyền rất kiêu ngạo, ông ta thấy Diệp Huyền ăn mặc bình thường vì thế lạnh lùng hỏi:
“Lâm lão gia, hẳn là tài xế của ông sao?”