“Xin lỗi vì vừa rồi đã đắc tội!”
“Hi vọng mọi người có thể rộng lượng tha thứ, bỏ qua cho chúng tôi!”
Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham thấy người nhà họ Tống quỳ xuống nói xin lỗi mình, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào!
Họ không bao giờ nghĩ đến có một ngày nhà họ Tống thật sự sẽ cúi đầu, càng không có nghĩ tới một ngày nhà họ Lâm lại có thể khiến nhà họ Tống quỳ xuống trước mặt mình!
Giờ phút này, oán hận tích tụ trong lòng Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia do bị ba người nhà họ Tống ức hiếp đã biến thành hư vô, trong lòng họ cảm thấy vô cùng sảng khoái và phấn chấn!
Cảm giác phấn khích khiến máu của họ dâng lên ngay lập tức!
Đây thực sự là một chiến thắng về thể diện!
Ở bên cạnh, cục trưởng Hình hạ thấp giọng hỏi Lâm lão gia: “Mọi người muốn thả họ không? Nếu không muốn thì chúng tôi lập tức hành động!”
Nói xong, cục trưởng Hình đặt tay lên khẩu súng trên thắt lưng, vẻ mặt đẳng đằng sát khít
Ba người nhà họ Tống sợ mất mật, đặc biệt là Tống Lâm Thịnh, bởi vì ông ta hiểu rõ nhất Cục trưởng Hình là ail
Nói một không hai, sát phạt không lưu tình!
Chỉ cần Lâm lão gia thật sự gật đầu, cục trưởng Hình sẽ kết liễu mạng sống của ba người nhà họ Tống họ không chớp mắt!
“Lâm lão gia, xin ông tha cho chúng tôi!”
Toàn thân Tống Lâm Thịnh run rẩy, nhịn không được ôm chặt chân Lâm lão gia: “Nhà họ Tống biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ ỷ thế bắt nạt nữa!”
Tống lão gia cũng run rẩy nói: “Lâm lão gia, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, xin anh thương xót, bỏ qua cho nhà họ Tống chúng tôi!”
Nhìn thấy họ quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết, Lâm lão gia thở dài: Diệp Huyền, họ cũng đã được dạy cho một bài học rồi, hay là thả họ đi đi?”
Lâm Thanh Nham cũng nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên vẻ mềm lòng, gật đầu ra hiệu.
“Được thôi.”
Diệp Huyền khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống ba người nhà họ Tống thể tha mạng cho mấy người, nhưng mấy người vẫn phải bị trừng phạt! Tôi cho mấy người ba ngày để giao tài sản bất hợp pháp cho nhà nước, sau đó dọn ra khỏi Dương Thành, không bao giờ trở về.”
Nghe thấy vậy, Tống lão gia đột nhiên run lên!
Bởi vì lời này của Diệp Huyền đồng nghĩa với việc muốn tịch thu tài sản của nhà họ Tống, phá hủy hoàn toàn danh tiếng và tài sản mà nhà họ Tống đã dày công kinh doanh trong mấy chục năm qua!
Mặc dù trong lòng họ rất không cam lòng, tuy nhiên có thể lấy được mạng là tốt lắm rồi.
“Được!”
Tống lão gia hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn Lâm lão gia và cô Lâm đã tha mạng cho chúng tôi!”
Diệp Huyền lạnh giọng nói: “Mấy người có thể cút đi rồi! Tiểu Hình, Tiểu Triệu, mấy người phụ trách giám sát họ hoàn toàn rời khỏi Dương thành.”
Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa lúc này mới như trút được gánh nặng, bởi vì Diệp Huyền hoàn toàn không có ý trách họ!
“Đưa họ ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của anh Diệp!”
Cục trưởng Hình ra lệnh, cấp dưới của anh ta lập tức đưa ba thành viên của nhà họ Tống ra ngoài, trong phòng nhanh chóng được xử lý sạch sẽ. Lúc này, Lâm Vân Bạch như ngồi bàn chông, tâm trạng vô cùng nôn nóng, không biết nên đi hay ở lại.
Lâm lão gia quát lớn với Lâm Vân Bạch: “Anh còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, nhanh chóng xin lỗi Diệp Huyền đi!”
Lâm lão gia tử rít lên một tiếng, lập tức khiến Lâm Vân Bạch sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Ha ha..."
..
Diệp Huyền nhìn thấy Lâm Vân Bạch nhát như chuột thì không nhịn được bật Đoán chừng vừa rồi cháu dạy dỗ người nhà họ Tống khiến chú Lâm bị doạ sợ rồi đúng không? Chắc vẫn chưa kịp hồi phục!”
Thấy Diệp Huyền cười nhạo mình, khuôn mặt Lâm Vân Bạch trắng bệch, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên. Tuy nhiên lúc này ông cũng không dám lỗ mãng trước mặt Diệp Huyền. Vốn dĩ ông cho rằng sở dĩ nhà họ Lưu và ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu đối xử tốt với Diệp Huyền là vì hắn có kỹ năng y thuật nhất định, nhưng từ tất cả những gì xảy ra vừa rồi, ông biết thực lực của Diệp Huyền chắc chắn không đơn giản như vậy. Cái tên nhà quê đến từ vùng núi này thực sự là thần bí khó lường!
“Diệp Huyền...” Lâm Vân Bạch điều chỉnh tâm trạng, mặt dày cầm tách trà lên, đến trước mặt
Diệp Huyền: “Trước kia là tôi quá ngu muội, bây giờ tôi thành tâm xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể đại nhân có đại lượng không để chuyện cũ trong lòng.”
'Thấy Lâm Vân Bạch xin lỗi mình, Diệp Huyền lạnh giọng cười nói: “Cháu chỉ là một tên nhà quê mà thôi, sao nhận lời xin lỗi của chú được?”
Trong lòng Lâm Vân Bạch lập tức cảm thấy chột dạ!
Đương nhiên ông biết quá khứ mình đối xử Diệp Huyền như thế nào, không có khả năng vì một lời xin lỗi mà có thể xoá bỏ được!