“Anh yêu, anh đừng xúc động. Không phải chỉ là một tên Diệp Huyền thôi sao? Anh có thể tùy ý đối phó với hắn!”
Tưởng Mai nhìn thấy Viên Tê muốn đánh mình thì sợ hãi đến mức nhanh chóng lùi lại!
Bốp!
Tuy nhiên, cuối cùng Viên Tê vẫn dốc hết toàn lực rồi tát mạnh vào mặt Tưởng Mail
“A!”
'Tưởng Mai kêu thảm một tiếng, bị đánh ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Viên Tề, anh, anh thật sự đánh em?”
“Tôi không những đánh cô, mà còn muốn đập nát mặt cô!”
Viên Tề tức giận nói: “Nếu không có cô, tôi đã đi khỏi đây từ lâu rồi! Đều là cô đắc tội người mà tôi không nên đắc tội, hại chết ông đây!”
Nói xong, Viên Tề dùng hai tay liều mạng tát Tưởng Mai, chẳng mấy chốc mặt cô ta đầy máu, răng văng ra khắp sàn, khuôn mặt lõm xuống!
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Tưởng Mai kêu rên liên hồi nhưng Viên Tề vẫn ngoảnh mặt làm ngợ, tiếp tục đánh cho đến khi Tưởng Mai bất tỉnh mới dừng lại!
“Đáng đời!”
Nhìn thấy Tưởng Mai bị Viên Tề đối xử tàn nhẫn như vậy, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cảm thấy vô cùng hả dạt!
Đáng lẽ con khốn này phải gặp kết cục này từ lâu rồi mới phải!
Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, số phận của Tưởng Mai khiến cô cảm thấy báo thù thật sảng khoái, mọi oán khí thời đại học của cô đều tan biến!
“Diệp Huyền, cảm ơn anh!”
Lâm Thanh Nham nhịn không được nhẹ nhàng ôm Diệp Huyền rồi hôn lên mặt hắn, lông mày tràn ngập sự ngưỡng mộ!
“Ha ha.”
Diệp Huyền cũng rất vui vẻ, liếc mắt Viên Tề: “Còn chờ cái gì?”
Viên Tê hiểu ý của Diệp Huyền, lập tức quỳ mạnh xuống nói: “Rất xin lỗi, là tôi đã vu oan cho hai người đẹp quyến rũ của anh!”
“Là tôi không biết đúng sai, bị hai người đẹp từ chối nên mới sinh lòng muốn trả thù!”
“Tôi cúi đầu xin lỗi mọi người. Xin hãy tha thứ cho tôi!”
Những người chứng kiến nhìn thấy Viên Tề quỳ xuống, lập tức bắt đầu chế giều: “Vừa rồi kiêu ngạo làm gì để rồi bây giờ phải nhục mặt! Tội gì khổ như thế chứ!”
“Ác giả ác báo, do hắn ta tự tìm đến!”
Viên Tề xấu hổ, nhưng lúc này hắn ta hoàn toàn không dám nói lời nào.
“Biến!”
Diệp Huyền lạnh lùng nói, lãng phí thời gian cho loại rắc rưởi như hắn ta cũng
không có ích lợi gì, dù sao Viên Tề là người nhà họ Khổng, Cục Cảnh sát nhất định sẽ bắt hắn ta đi.
“Cảm ơn! Cảm ơn
Viên Tê gượng cười một tiếng, thậm chí còn không để ý đến Tưởng Mỹ vẫn còn hôn mê, một mình chạy trốn, sợ Diệp Huyền hối hận lại bắt hắn ta lại!
“Tên khốn này thật sự không có nghĩa khí!”
Lâm Thanh Nham chế nhạo, không khỏi cảm thấy thương xót cho Tưởng Mai vẫn bất tỉnh trên mặt đất.
Cô ta coi như tự gây nghiệt, không thể sống! Không đáng thương xót! “Hai người đẹp, chúng ta vào đi!”.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Diệp Huyền hơi cong môi, nhìn thấy dáng người duyên dáng của Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh thì tâm trạng càng thoải mái hơn.
Đồng thời, hẳn cũng khá mong đợi buổi gặp mặt từ thiện ngày hôm nay.
Bởi vì hắn lợi dụng mối quan hệ với Trình Giang Nam để biết trước cuộc đấu giá sẽ có bảo vật mà hẳn định mua để tạo bất ngờ cho hai người đẹp!
“Diệp Huyền, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh một trái một phải kéo cánh tay của hẳn, ba người bước vào hội trường, tâm trạng mỗi người đều có vô cùng tốt!
Bên kia.
Sau khi Viên Tề rời đi, hắn ta gọi thêm vài cuộc cho nhị gia nhà họ Khổng, Khổng Hổ, nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Rốt cuộc đám người nhị gia nhà họ Khổng bị sao vậy?” Viên Tê hoàn toàn không nghĩ ra.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát chạy tới, dừng lại trước mặt hắn ta, đội trưởng nói với giọng lạnh lùng: