Cuồng Long Xuất Thế

“Các em đây là muốn đi ngủ sao? Là muốn ngủ chung với anh à..."

Diệp Huyền nhịn không được cười hề hề một tiếng: "Thấy hai em như vậy anh cũng cảm thấy buồn ngủ rồi, đi ngủ sớm có lợi cho sức khỏe nha.”

Hai cô gái trẻ xinh đẹp nhìn nhau, cũng không nhịn được mà len lén cười mỉm.

Trong lòng ba người không hẹn mà dường như đang cùng nghĩ đến một chuyện.

Nhưng mà đúng vào lúc này thì bác sĩ Trương lại mang theo vẻ mặt mong chờ xuất hiện ở phía trước:

“Diệp Huyền, cậu có thể giảng giải cho tôi nghe. một chút về y thuật tiên pháp được không? Vừa rồi chúng tôi đã nghiên cứu rất lâu nhưng không có tiến triển gì”

Mà những bác sĩ quân y ở bên cạnh bác sĩ Trương cũng đang vô cùng rất tò mò nói với Diệp Huyền:

“Diệp Huyền đại nhân, anh có thể cùng chúng tôi nghiên cứu thảo luận một chút các kiến giải y thuật không?"

“Chuyện này..."

Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng mong mỏi của bọn họ, Diệp Huyền có chút sững sờ, Trương Văn Thanh cùng với Lâm Thanh Nhan cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, ba người ăn ý nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ.

Hai cô gái đều biết tối nay không có khả năng sẽ xây ra chuyện tiếp xúc thân mật hơn rồi.

“Có chuyện gì đang xảy ra à?"

Bác sĩ Trương nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ nghỉ ngờ mà hỏi thăm.

“Không có, không có gì."

Diệp Huyền đáp lại một câu khẳng định rồi lại nói: “Bác sĩ Trương, các đồng chí quân y, chúng ta hãy đi vào trong đi rồi từ từ trò chuyện. Tôi vô cùng hân hạnh để chia sẻ với mọi người những kiến giải của tôi."

Bác sĩ Trương cùng với mấy vị đồng chí quân y vô cùng kích động, lập tức đi theo Diệp Huyền vào bên trong phòng khám bệnh.

“Vậy tôi cũng đi đây.”

Lâm Thanh Nhan lắc lắc đầu nở một nụ cười khổ, nói, nhưng mà trước khi cô đi Trương Văn Thanh đã vội vàng ngăn cô lại:

“Trời cũng đã tối rồi, hay là chị cứ ở đây ngủ chung với tôi đi, hai chị em chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện một chút”

Đôi mắt sáng của Lâm Thanh Nham nhẹ chớp chớp, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn, cười ha ha cùng Trương Văn Thanh đi vào trong phòng.

Ở một bên khác.

Trong vườn hoa nhà họ Thạch.

Gia chủ của nhà họ Thạch, Thạch Trấn, sau khi về đến nhà, ông ta càng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra càng cảm thấy căm phẫn hơn:

“Thế mà lại bị một tên tiểu tốt vô danh như Diệp Huyền, đoạt mất lễ vật mà chúng ta cất công chuẩn bị."

Đại tiểu thư nhà họ Thạch, Thạch Thắng Nam cũng vô cùng tức giận: “Sinh nhật của vị đại nhân vật kia đã đến cận kề, nhà họ Thạch chúng ta nhất định phải nắm chắc thời gian tìm một lễ vật tốt hơn đưa đến đó mới được”

Thạch Trấn tán đồng gật gật đầu, nói tiếp: “Thân phận của tên Diệp Huyền kia, đã điều tra đến đâu rồi?”

Lúc này quản gia mới vội vàng trả lời: "Gia chủ, chúng tôi đã điều tra tỉ mỉ một phen. Cái tên Diệp Huyền kia có từng gặp qua ông trùm đầu tư Hồng U Tử.”

“Hồng U Tử?”

Thạch Trấn nhịn không được khẽ nhíu mày: “Chính là người vừa ra tay đã ném hai tỷ vào tập đoàn Lâm thị?”

“Rất có thể nào Diệp Huyền làm việc cho Hồng U Tử? Diệp Huyền bỏ ra hai tỷ để mua dây chuyền, đây cũng là ý của Hồng U Tử?”

Nghe Thạch Trấn suy đoán như vậy, Thạch Thắng Nam càng thêm cảm thấy kỳ quái:

“Nhưng tại sao Hồng U Tử lại đồng ý bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một cặp dây chuyền chứ? Hai tỷ cũng không phải là con số nhỏ.”

Thạch Trấn bĩu môi cười một tiếng: “Ha ha, Hồng U Tử là một đại lão tư bản có tiếng trong giới đầu tư, hắn ta làm mọi việc đều có mục đích riêng của mình, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Cha đoán, Hồng U Tử đang muốn tạo danh tiếng cho tập đoàn Lâm thị, gây ấn tượng với mọi người xung quanh. Sau đó lợi dụng danh tiếng của tập đoàn Lâm thị kiếm được càng thêm nhiều tiền hơn nữa”

“Hai tỷ quả là một số tiền lớn, nhưng mà trong buổi đấu giá từ thiện lần này bọn họ sẽ được rất nhiều người chú ý, rất có thể sẽ có những cơ hội đáng giá ngàn vàng tìm đến tập đoàn Lâm thị... Chỉ cần làm tốt mấy vụ làm ăn lớn thì số tiền này có thể dễ dàng thu hồi lại thôi. Đến lúc đó ông ta vừa có danh vừa có lợi, giá trị của tập đoàn Lâm thị cũng theo đó tăng vọt lên”

Nghe thấy Thạch Trấn phân tích như vậy, Thạch Thảng Nam cảm thấy vô cùng có lý:

“Cho nên Diệp Huyền chỉ là tên hổ giấy, căn bản không phải là người có bản lĩnh thật sự”

Cô nhớ đến thái độ dương dương đắc ý của Diệp Huyền ở buổi đấu giá, không nhịn được mà hận đến nghiến răng nghiến lợi

“Tên khốn đó rõ ràng là không có tiền, có cái gì mà đắc ý chứ."

Thạch Trấn đổi với Diệp Huyền cũng không có chút hảo cảm nào: “Tên tiểu tử đó đúng là phách lối quá, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm một lễ vật giá trị khác, việc này không thể chậm trễ được”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui