Cuồng Long Xuất Thế

Mặc dù Lâm Thanh Nham rất xinh đẹp, ngoại hình cũng rất đáng kiêu ngạo!

Nghiêm túc mà nói, nếu nhìn Lâm Thanh Nham dưới góc độ của một người đàn ông bình thường thì cô ấy chắc chắn là một báu vật!

Là kiểu có thể khiến tất cả đàn ông cam tâm tình nguyện chết trên giường!

Diệp Huyền cũng là một con người, là một người đàn ông, tất nhiên hắn có hứng thú với một người đẹp như vậy. Nhưng nếu thật sự yêu đương với Lâm Thanh Nham thì hắn không có hứng thú, Lâm Thanh Nham quá kiêu ngạo, Diệp Huyền cũng không thích làm kẻ la liếm lấy lòng!

Hơn nữa, Lâm Thanh Nham vẫn luôn căm thù hắn!

Dưa hái xanh không ngọt, không cần thiết!

Diệp Huyền cùng ông Lâm đánh Thái Cực Quyền một lúc, sau đó trở về phòng của Lâm Thanh Nham.

Mùi thơm tắm rửa xông vào mũi Diệp Huyền, hắn thấy Lâm Thanh Nham buộc tóc thành búi, lộ ra cổ và xương quai xanh quyến rũ, mặt hồng hào, vô cùng xinh đẹp. Cơ thể mềm mại của cô được bọc trong bộ đồ ngủ ren mỏng nhẹ ôm lấy những đường cong quyến rũ và bá đạo khiến đôi mắt của Diệp Huyền đột nhiên sáng lên.

Cơ thể và khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nham đúng thật là nhìn cả trăm lần cũng không chán.

“Đẹp quá!”

Diệp Huyền nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Tôi rất tò mò, ăn gì mà lớn như vậy.”

“Biến sang chỗ khác!”

Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn Diệp Huyền rồi ném chiếc khăn trong tay qua, nhưng Diệp Huyền đã bắt được, trên đó vẫn còn hương thơm cơ thể quyến rũ của Lâm Thanh Nham.

“Thơm quá.”

Diệp Huyền không hề xấu hổ mà ngược lại còn mỉm cười, trái lại người đỏ mặt xấu hổ lại là Lâm Thanh Nham: “Anh đúng là đồ biến thái!”

Diệp Huyền cười ha ha: “Chỉ có người đẹp và món ăn ngon là không thể phụ mà.”

Điều này khiến Lâm Thanh Nham nhớ đến cảnh tượng hôm nay Trương Vãn Thanh đưa Diệp Huyền trở lại công ty, cô lạnh lùng nói:

“Sau này anh không được lên xe của những người phụ nữ khác ở gần công ty!”

“Tôi không ghen, tôi chỉ không muốn ông nội nhìn thấy rồi buồn lòng thôi!”

Diệp Huyền thản nhiên đáp: “Lần sau tôi sẽ chú ý, tôi sẽ không để người khác biết! Lâm Thanh Nham, tôi thấy cô giống như đang ăn giấm vậy, đừng có yêu tôi đó.”

“Hừ, đồ cặn bã! Không biết xấu hổ!”

Lâm Thanh Nham mắng Diệp Huyền trong lòng, sau đó tức giận đi sang một bên đọc tài liệu của công ty!

Tâm tình của cô thật sự không tốt, sau một ngày làm việc vất vả cũng không tìm ra được cách mời Giang Kim Bưu dùng bữa.

Ông nội bỏ qua mặt mũi đi nhờ Trang Vương Mã giúp đỡ nhưng lại bị sỉ nhục, điều này khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy tự trách. Vậy nên Lâm Thanh Nham bên ngoài mệt mỏi, tinh thần bên trong cũng sắp sụp đổ!

Có một loại cảm giác rằng cả thế giới đều không quan tâm tới mình, cô đơn, thất vọng, cáu kỉnh.

Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi vừa nghe ông nội nói tập đoàn Lâm thị lại gặp phải vấn đề. Nhưng tôi thấy cô cũng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút sẽ tốt hơn, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức tốt.”

Lâm Thanh Nham sửng sốt một lát, cô không ngờ Diệp Huyền lại quan tâm đến mình. Một sự ấm áp khó tả đã chạm vào trái tim lạnh lẽo của Lâm Thanh Nham.

“Ai cần anh quan tâm.”

Lâm Thanh Nham siết bàn tay ngọc ngà của mình rồi trả lời một cách kiêu ngạo. Nhưng cô suy nghĩ một lúc rồi lại lẩm bẩm:

“Anh nghĩ tôi không muốn ngủ sao? Nhưng nếu khu đất số hai đó bị cha con nhà họ Lục chiếm được thì địa vị của nhà họ Lâm chúng tôi trong tập đoàn sẽ bị đe dọa.”

“Quan trọng hơn là Tập đoàn Thiên Di cũng để mắt đến khu đất này. Nếu bọn họ lấy được thì tập đoàn Lâm thị sẽ còn gặp nguy hiểm hơn nữa, sẽ bị thôn tính trong vài phút.”

Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham, phát hiện sự kiêu ngạo trong đôi mắt xinh đẹp của cô dường như đã biến mất, mà lại bộc lộ ra sự yếu đuối và dịu dàng của phụ nữ. Điều này cũng khiến Diệp Huyền có chút kinh ngạc, hóa ra Lâm Thanh Nham cũng có một mặt như thế này.

“Hầy, sao tôi lại nói chuyện này với anh chứ?”

Lâm Thanh Nham lắc đầu cười khổ nhưng Diệp Huyền lại mỉm cười: “Ít nhất nếu nói ra những phiền toái trong lòng thì trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.”

“Ừ, có vẻ như vậy.”

Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nham hơi nhếch lên, khi thấy hắn cũng đang nhìn cô, cô mới nhớ tới vì sao tối nay cô lại tán gẫu với tên biến thái này? Hình như hắn đang muốn làm cô vui vẻ?

Hai người nhìn nhau. Bầu không khí có chút mập mờ.

“Ừm… anh đi ngủ trước đi.”

Lâm Thanh Nham vội vàng xoay người lại, mặt có chút đỏ lên.

Diệp Huyền không hề xấu hổ mà chỉ cười nói: “Cố gắng sẽ có kết quả, mà cô cũng có thực lực, nếu Giang Kim Bưu là người thông minh thì sẽ liên lạc với cô, cô phải tự tin vào bản thân một chút.”

“Ông nội Lâm nói tôi là vận may của nhà họ Lâm, có tôi ở đây, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt hơn! Cô cũng phải có một chút niềm tin vào tôi.”

Nghe hắn nói như vậy, Lâm Thanh Nham không nhịn được bật cười: “Anh đúng là đồ tự luyến. Nhưng mà tôi cũng hy vọng những lời nói của anh sẽ trở thành sự thật.”

Cô còn chưa kịp nói xong thì điện thoại trên bàn rung lên.

Cô nhấc điện thoại lên nhìn, là một số lạ!

“Cô Lâm Thanh Nham, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị phải không? Xin chào, tôi là chủ tịch tập đoàn Giang thị - Giang Kim Bưu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui