“Cậu là ai?”
Đối mặt với lời đốp chát đột ngột của Diệp Huyền, Trang Công Tử đang định mắng Diệp Huyền nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Huyền, gã không khỏi cau mày!
Đó không phải là thanh niên được ông cụ Lưu mời lên sân khấu trong bữa tiệc sinh nhật sao? Đêm đó, ông cháu Trang Vương Mã cũng có mặt, gã cũng có ấn tượng về ngoại hình của Diệp Huyền!
Tuy nhiên, biểu cảm của Trang Vương Mã rất bình tĩnh!
Sau bữa tiệc của ông cụ Lưu, ông ta đã hỏi thăm những người khác. Người thanh niên tên Diệp Huyền này không có quan hệ gì với ông cụ Lưu, chỉ là dính chút ánh sáng của bác sĩ Trương!
Người mà ông cụ Lưu thật sự coi trọng không phải là hắn, mà là Trương thần y Trương Vũ Hà!
Trang Vương Mã lập tức nhìn Diệp Huyền, cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng là ai, cậu không đủ tư cách nói chuyện trước mặt tôi!”
Trang Công Tử lại càng cười nhiều hơn: “Người nhà họ Lâm các người thật sự rất nực cười, vậy mà lại mang theo một con chó ngu xuẩn!”
“Mày thật sự cho rằng dự được buổi tiệc sinh nhật của ông Lưu là bản thân liền trở thành người đáng gờm à?”
Thấy bọn họ đang cười nhạo Diệp Huyền, còn nói khó nghe như vậy, Lâm Thanh Nham nhịn không được mắng lại!
“Hai ông cháu các người dối trá buồn nôn, còn chẳng bằng con chó!”
Mặc dù bình thường cô không thích Diệp Huyền nhưng cô không cho phép người khác dùng lời lẽ xúc phạm như vậy để mắng mỏ Diệp Huyền!
Dù sao vừa rồi Diệp Huyền cũng vì bảo vệ tôn nghiêm nhà họ Lâm mới chỉ trích nhà họ Trang!
Diệp Huyền cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ Lâm Thanh Nham lại mắng người khác giúp hắn.
Khi hai người nhìn nhau, ánh mắt Lâm Thanh Nham có chút né tránh, nhưng cô cũng không nói gì.
Nhưng Diệp Huyền lại nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Lâm Thanh Nham. Điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền cảm thấy có chút ấm áp. Quả nhiên, Lâm Thanh Nham là một người phụ nữ ngoài lạnh trong nóng.
Hắn lạnh lùng nói với hai ông cháu Trang Công Tử và Trang Vương Mã: “Tôi dám cam đoan Giang Kim Bưu sẽ không ăn cơm cùng các người!”
Lời vừa nói ra. Hai bên đều sửng sốt!
“Anh nói bậy bạ gì đó.”
Lâm Thanh Nham thấp giọng trách cứ, Lâm Văn Bạch càng tức giận hơn: “Diệp Huyền, cậu có thể câm miệng được không, đừng làm chúng tôi mất mặt?”
Trong suy nghĩ của bọn họ, Trang Vương Mã từng có thân phận hiển hách, việc ông ta mời được Giang Kim Bưu là chuyện đương nhiên. Nhưng Diệp Huyền lại mỉm cười: “Yên tâm, chờ lát nữa người mất mặt là ông cháu bọn họ.”
“Ha ha!”
Trang Công Tử lập tức cười ha hả: “Lâm Thanh Nham, xem ra người đàn ông mà cô thích không những không có năng lực, còn thích khoác lác nữa!”
“Để tôi xem xem hắn có biện pháp gì mà khiến chúng tôi không thể mời Giang Kim Bưu ăn tối!”
Lời còn chưa dứt, một giọng nói bình tĩnh uy nghiêm vang lên từ phía sau!
“Cái gì mà mời ăn tối, các người đang nói gì thế?”
Sau khi nhìn thấy rõ mặt người đến, hai bên lập tức ngừng tranh cãi!
Giang Kim Bưu tới!
Ông đang nắm tay người vợ yêu quý của ông là Vương Lệ, chậm rãi đi về phía này!
“Ngài đến rồi!”
Trang Công Tử cười rạng rỡ, vẻ mặt cung kính!
Trang Vương Mã cũng mỉm cười, chủ động duỗi tay về phía Giang Kim Bưu: “Chủ tịch Giang, bà Giang, xin chào!”
Tuy nhiên!
Giang Kim Bưu cũng không thèm nhìn ông ta một cái mà đi tới trước mặt ông cụ Lâm, trên mặt nở nụ cười, như thể bạn bè đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách!
“Ông Lâm!”
“Tổng giám đốc Lâm!”
“Chủ tịch Lâm!”
“Thật là có lỗi, tôi để mọi người đợi lâu!”
Nói xong, ông chủ động đưa tay về phía ông nội Lâm!
Chuyện gì vậy? Giang Kim Bưu thật sự không để ý đến hai ông cháu nhà họ Trang, thay vào đó lại chủ động bắt tay với Lâm Vân Hà?
“Cái này...”