Nhược An cau mày nhìn Trần Quân Minh, cô vẫn không biết anh định nói gì...
"Em nhìn xem...đây là đi dạo mà em nói hả..."
Trước mắt Nhược An hiện ra vô số tấm ảnh chụp cô cùng Lý Gia Thành ở sân bay, cùng hành động có phần thân mật của bọn họ...
"Anh...chẳng lẽ anh cho người theo dõi em hay sao..."
Trần Quân Minh cũng tức giận không kém Nhược An.
Rõ ràng cô là người sai trong việc này vì đã nói dối anh, nhưng sao cô lại phải giận dữ như thế...
"Nếu em không làm thì những tấm hình này ở đâu ra hả..."
Nhược An ném sấp hình về phía Trần Quân Minh, giọng nói cũng trở nên tức giận hẳn...
"Em chỉ là đi tiễn Gia Thành ra nước ngoài mà thôi...không có bất cứ chuyện gì cả..."
Trần Quân Minh giữ chặt vai Nhược An, ép cô đối diện với sự khó chịu của mình...
"Anh không quan tâm việc của em và cậu ta...thứ anh quan tâm chính là em đã nói dối anh..."
"Không phải em nói dối...nhưng..."
Trần Quân Minh buông Nhược An ra, liền thẳng tay ném bó hoa vừa mua vào sọt rác, anh liền mỉm cười chua chát nhìn về phía Nhược An...
"Cả ngày em chỉ có việc ở nhà lo cho con và nấu bữa tối cho chúng ta...mà em còn chẳng làm được..."
Nhược An khó chịu không kém liền lên tiếng phản bác...
"Chẳng phải lúc trước anh bảo không muốn em vất vả hay sao...cứ coi như việc chăm con là lỗi của em...vậy việc nấu bữa tối phải giao cho người hầu chứ..."
Trần Quân Minh không muốn cãi nhau với Nhược An, nhưng ngày hôm nay cô thật sự rất quá đáng...
"Chính miệng em nói không cần người hầu xuống bếp hay sao...chính em nói nuốn tự tay nấu bữa tối hay sao...".
Google ngay trang — TRЦмtrц уen.о г g —
Nhược An không hề nhớ rằng cô từng nói như thế, dường như mọi thứ tội lỗi mà Trần Quân Minh muốn hướng về cô đều là sự thật...
"Cả ngày anh đã vất vả ở bên ngoài để em có thể sống như một vị phu nhân thực sự, thậm chí anh còn sắp xếp công việc để về sớm cùng em, vì anh sợ em buồn lại hay suy nghĩ vớ vẩn...nhưng việc em đáp lại anh chính là lời nói dối cùng xấp ảnh rõ nét..."
"Có phải em cảm thấy...anh không đủ tư cách để yêu em không..."
Trần Quân Minh bỏ lên lầu trước để Nhược An đứng một mình dưới đại sảnh.
Cô cũng mệt mỏi lắm chứ, cũng đâu dễ dàng gì khi phải tự mình chăm sóc đứa bé khi không có một chút kinh nghiệm làm mẹ nào...
Nhược An ôm con từ tay người hầu, bước từng bước nặng nề lên phòng ngủ chính của hai người.
Cô liền thấy Trần Quân Minh thay trang phục khác định đi đâu đó...
"Tối rồi...anh còn đi đâu nữa..."
Trần Quân Minh không thèm nhìn Nhược An, cũng chẳng để lời nói của cô vào tai.
Đến khi cô xuất hiện trước mặt mình cùng nước mắt trên khuôn mặt mệt mỏi...
"Xin lỗi anh...em không cố ý đâu...em chỉ là sợ anh hiểu lầm em mà thôi..."
Trần Quân Minh tuy giận thật nhưng anh cũng yêu cô, trong thâm tâm liền dâng lên chuỗi chua xót mãnh liệt, đưa tay lau nước mắt giúp Nhược An...
"Đừng khóc nữa...xin lỗi em...vì đã làm em phải khóc..."
Dù lỗi có là của ai đi chăng nữa, nhưng anh làm người phụ nữ của mình rơi lệ, thì mọi tội lỗi đều là của anh...
"Anh chỉ là nhất thời nóng giận thôi, em không cần nghĩ nhiều..."
Nhược An gật đầu liền ôm lấy Trần Quân Minh, cô thực sự rất yêu anh.
Nên cô cũng sợ rất nhiều, sợ rằng những việc mình làm khiến anh cảm thấy bị tổn thương...
"Lý Gia Thành nói...nếu em đến tiễn anh ta lần cuối, thì anh ta sẽ không động vào gia đình chúng ta nữa..."
Trần Quân Minh liền xoa đầu cô, anh cũng vội vàng giải thích để tránh Nhược An sinh đau lòng...
"Anh không cho người theo dõi em...sấp hình đó được đặt trên bàn làm việc của anh lúc tối..."
Nhược An chắc chắn rằng sự việc này là do Lý Gia Thành gây ra, để bọn họ hiểu lầm lẫn nhau.
Nhưng lần này cậu ta thất bại thảm hại rồi...
"Nhưng...anh định đi đâu thế..."
"Quán Bar vừa nhập một lô hàng mới...anh phải tự mình đến kiểm tra..."
Trần Quân Minh nhận được cái gật đầu của Nhược An liền rời đi.
Cô cũng tiến lại nôi của tiểu Đậu Đậu đang ngủ liền đeo vớ chân lẫn vớ tay cho bé khỏi lạnh...
"Sao lại có vết gì thế nào..."
Nhược An thấy tay bé con hơi sưng lên một chút, cô đoán là do sơ ý nên bị muỗi đốt, liền lấy thuốc bôi vào...
"Ngủ ngoan nhé...tiểu bảo bối của mẹ..."
Like sau mỗi chương nhé ????.