Trần Quân Minh bế Nhược An vào phòng ngủ của hai người, anh cũng dặn dò người làm trông chừng đứa bé cho kĩ tránh làm ảnh hưởng đến việc đại sự của anh...
"Cả năm nay anh chưa được ăn em đấy..."
Trần Quân Minh cúi người xuống dây dưa môi lưỡi cùng Nhược An.
Lúc trước chỉ là một vài cái chạm môi nhỏ nhặt thoáng qua, còn bây giờ mới thực sự gọi là hôn...
"Ưm...anh làm gì đấy..."
Nhược An thấy Trần Quân Minh đang cởi áo của mình ra liền ngăn lại, khiến biểu cảm của anh trở nên méo mó...
"Làm em yêu anh được chứ..."
Nhược An liền đỏ mặt thả tay Trần Quân Minh ra, anh vẫn thong thả ném chiếc áo của cô xuống đất, tiếp đến là chiếc áo bra bao bọc xung quanh hai đồi núi cao ngất...
"Nơi này chắc vẫn còn sữa..."
Nhược An xấu hổ liền bịt miệng nam nhân, tay còn lại ôm lấy ngực để anh khỏi lộng hành.
Nhưng nào ngờ Trần Quân Minh đê tiện liên tục cắn mút ngón tay đang bịt miệng anh khiến Nhược An bất lực buông xuống...
"Anh làm nhanh lên đấy..."
Trần Quân Minh ậm ừ gật đầu cho Nhược An vui, sao anh có thể làm nhanh được khi cả năm bọn họ mới chạm vào nhau, huống chi lại sắp xa nhau thêm một lần nữa...
"Em thơm quá..."
Trần Quân Minh hít hà hơi thơm từ cổ Nhược An, lại lần mò xuống đôi gò bông liền dùng tay chạm nhẹ...
"Mềm thật đấy..."
Nhược An cố tình kéo Trần Quân Minh lên tiếp tục dây dưa cùng anh, cô vốn đã xấu hổ còn phải nghe nam nhân này luyên thuyên bậy bạ nữa...
"Ưm...a..."
Trần Quân Minh ngậm *** *** *** hồng hào của Nhược An, liền có một dòng sữa ấm áp chảy vào miệng anh.
Mùi vị có chút lạ lẫm nhưng vì là của cô nên vô cùng kích thích...
"Đừng...đừng mút nữa...tiểu Đậu Đậu chưa uống sữa đâu..."
Trần Quân Minh mặc nhiên không quan tâm đến đứa bé kia, anh giữ hai tay Nhược An lại, tiếp tục ngậm cắn bên còn lại đến khi chúng đỏ ửng...
"Cái miệng này chỉ được phép nhắc đến anh thôi đấy..."
Nhược An vội ôm cổ Trần Quân Minh để hôn anh.
Nhưng không ngờ lại bị nam nhân lợi dụng cởi bỏ vật chắn cuối cùng...
"Em ráng chịu một chút nhé..."
Trần Quân Minh từ từ đưa hạ thân sớm cứng nhắc của mình vào hoa tâm đang không ngừng mời gọi của nữ nhân.
Mồ hôi trên trán rơi xuống chiếc bụng phẳng lì của cô...
"A...nhẹ...chút..."
Trần Quân Minh vừa hôn cô vừa bắt đầu di chuyển hạ thân.
Dường như cả cơ thể cô đang phát ra một hương thơm quyến rũ chết chóc ra sức mời gọi anh...
Nhược An không biết bọn họ làm đến khi nào, nhưng khi cô thức dậy đã là hai giờ sáng.
Nhược An vội vớ lấy chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trên nền đất mặc đại vào người, cô tiến ra chỗ bàn làm việc của Trần Quân Minh để tắt đèn thì vô tình phát hiện một tờ giấy bị vò nát trong sọt rác...
Vì tò mò nên cô cầm lên xem thử liền không tin vào mắt mình nội dung bên trong.
Nhược An tiến đến chỗ Trần Quân Minh đánh thức anh dậy...
"Chuyện quái gì thế này..."
Trần Quân Minh dụi mắt tỉnh giấc liền khó chịu nhìn tờ giấy xét nghiệm.
Anh vội vàng cướp khỏi tay Nhược An...
"Anh không quan tâm đâu nên em đừng lo lắng...anh vẫn yêu em mà..."
Nhược An cư nhiên không để yên, cô liền mở tủ đồ lôi ra chiếc vali lớn, nhanh chóng xếp quần áo vào trong...
"Em làm gì vậy hả...anh đã bảo không để ý rồi mà..."
Nhược An gạt tay Trần Quân Minh sang một bên, giọng nói cũng tỏa ra mùi vị nguy hiểm...
"Anh bị ngu hả...chắc chắn tên khốn Lý Gia Thành đã tráo đứa bé rồi..."
Trần Quân Minh xâu chuỗi mọi việc lại liền cảm thấy hợp lý.
Vì Nhược An sinh ở bệnh viện thường nên việc sơ suất hoàn toàn có thể xảy ra...
Nhược An tiến lại phía bàn làm việc liền lấy chai dầu gió chấm vài giọt lên mắt, nhanh chóng gọi điện cho Lý Gia Thành...
"Hức...hức...anh...ơi..."
- Em sao thế Nhược An...có chuyện gì thì bình tĩnh nói...
"Anh ta phản bội em rồi...còn ngủ cùng người phụ nữ khác..."
Trần Quân Minh khó hiểu nhìn Nhược An, anh định lên tiếng giải thích đã bị cô bịt miệng lại...
"Em...em không biết nên làm gì nữa..."
- Thôi được rồi...sáng sớm ngày mai anh sẽ cho người đến đón em...
"Vâng..."
Nhược An liếc xéo Trần Quân Minh vì có ý định phá vỡ diễn xuất xứng tầm ảnh hậu của cô...
"Mau mang khăn giấy đến đây...cay mắt của tiểu mỹ nữ rồi này..."
Trần Quân Minh phì cười liền rút khăn giấy ướt thấm nhẹ lên mắt giúp Nhược An, nhưng anh có dự cảm không mấy tốt đẹp về chuyện này...
"Em làm vậy quá nguy hiểm..."
Nhược An biết anh lo lắng nhưng cô đâu có ngu mà hành sự một mình...
"Em sẽ moi thông tin từ anh ta...còn anh điều động người tìm kiếm đứa bé...tiện thể hỗ trợ em..."
Nhược An hài lòng trước kế hoạch hoàn hảo được vạch ra sẵn.
Cô sẽ lấy lại con của mình bằng bất cứ giá nào....