Sát thủ do dự nhìn nhau một hồi, vì Lý Gia Thành dặn dò không có lệnh của cậu thì không cho phép bất cứ ai đặt chân đến.
Nhưng bọn họ cũng nghe nói Nhược An là cô gái mà Lý Gia Thành yêu nhất, nên cũng không dám đắc tội với cô...
"Xin lỗi nhưng thiếu gia có dặn không ai được đặt chân vào đây..."
Nhược An liền cau mày nhìn bọn họ, quả nhiên là trung thành mà...
"Nếu không làm theo mệnh lệnh của tôi, các người biết kết cục thế nào rồi đấy..."
Sát thủ lại tiếp tục nhìn nhau một lúc, cuối cùng cũng khuất phục mở cửa cho Nhược An vào trong, cô tiến lại chỗ đứa bé đang nằm ngủ ngon lành, liền dâng lên chuỗi xúc động mạnh mẽ đến mức rơi nước mắt...
"Giống thật đấy...bản sao tí hon của Trần Quân Minh..."
Nhược An chạm nhẹ lên khuôn mặt bé xíu của đứa bé liền thấy nó cử động nhẹ, đôi mắt hơi híp híp mở ra nhìn người đối diện...
"Ngoan...đừng khóc nhé..."
Đứa bé ngoan ngoãn cười tươi nhìn Nhược An, bàn tay nhỏ xíu khuơ loạng quạng liền nắm chặt lấy đầu ngón tay của cô...
"Nhận ra mẹ à bé con..."
Nhược An ôm đứa bé trên tay định mang ra ngoài.
Nhưng cô không ngờ được người vừa bước vào lại chính là tên ma quỷ Lý Gia Thành...
"Em hành xử quá thiếu suy nghĩ rồi đấy Nhược An..."
Nhược An ôm chặt đứa bé hơi lùi về phía sau.
Dù thân thủ của cô có tốt như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đánh lại bốn sát thủ nam của Lý Gia Thành.
Nên nhanh chóng bị bọn họ giữ chặt...
"Thiếu...thiếu gia, chúng ta bị tấn công rồi..."
Lý Gia Thành cau mày nhìn xuống phía dưới, đã thấy trụ sở bị người của Trần Quân Minh bao vây, người của cả hai bên thiệt hại cũng không ít.
Quả nhiên đã tính toán kỹ càng khi đến đây...
"Đưa Nhược An đến ngôi nhà trong rừng...những người khác ở lại xử lý bọn họ..."
Lý Gia Thành đánh ngất Nhược An liền sai người đưa cô đi.
Cậu liền bế đứa bé theo sau bọn họ, nhưng đến giữa đường Lý Gia Thành đổi ý liền giao lại đứa bé cho một nhóm sát thủ chia làm hai hướng để có cơ hội đem Nhược An đi càng xa càng tốt...
Trần Quân Minh để thuộc hạ giải quyết đám sát thủ còn sót lại ở trụ sợ, bất cứ ai có ý định chống đối liền giết không tha.
Anh lên lầu sáu của trụ sở liền thấy có dấu vết va chạm, chắc chắn cô đã bị bọn người kia đưa đi...
Trần Quân Minh theo quán tính nhìn từ trên cao xuống, phát hiện đoàn xe kì lạ đang chạy vào cánh rừng, anh liền liên lạc với người chỉ huy vệ sĩ từ phía bên ngoài...
"Bọn họ đang đi theo hướng Đông Nam, cử người bám theo sau bọn họ..."
Vạn liền phái mười người vệ sĩ mai phục theo sau.
Đợi Trần Quân Minh giải quyết xong đám sát thủ vớ vẩn còn lại ở trụ sở, cả hai bắt đầu tiến về cánh rừng lớn...
Nhìn khu rừng rộng lớn xung quanh bốn bề là cỏ cây, có những loại cây cỏ dại cao tới ngang ngực của một người đàn ông trưởng thành.
Đội đặc nhiệm tinh anh được cử theo sát Trần Quân Minh, bên cạnh còn cách tay phải đắc lực là Vạn...
"Báo cáo ngài, đã tìm thấy tiểu thiếu gia đang bị một đám sát thủ khác giam tại một ngôi nhà bỏ hoang, thuộc hạ phát hiện ở đây có gài bom nên chưa dám manh động, nhưng hoàn toàn không thấy thiếu phu nhân ở đây.
Báo cáo hết"
Trong bộ đàm bị ngắt kết nối, tiếp đó là bản đồ định vị trí nơi ở của đứa bé được gửi đến cho Trần Quân Minh, anh liền nhanh chóng chạy đến.
Vài vệ sĩ đã hạ gục được sát thủ của Lý Gia Thành, đám bên trong cũng bắt đầu manh động, anh định tiến vào bên trong khu nhà liền nghe tiếng đứa bé khóc thét, tiếp theo là tiếng nói lớn vọng ra...
"Nếu còn dám tiến thêm một bước, tao sẽ cho nổ tung chỗ này...tiễn hết thảy các người cùng bồi táng..."
Bước chân của Trần Quân Minh dừng lại, hai tay anh nắm chặt vào nhau còn nghe thấy cả tiếng rắc rắc...
"Thả đứa bé xuống, nói chỗ tên khốn Lý Gia Thành kia đang ở đâu.
Đừng có đe dọa Trần Quân Minh này, cũng đừng bao giờ dại dột đối đầu với Trần gia..."
Giọng nói của anh rắn rỏi đầy lạnh lẽo phảng phất mùi vị của sự nguy hiểm lẫn chết chóc không thể xem thường, đối phương bên trong bắt đầu bị phân tâm, nhưng lời nói của Trần Quân Minh cũng không dám chắc sẽ đảm bảo tính mạng cho bọn họ khi dám động đến vợ con anh...
Sát thủ mang đứa bé lên tầng cao nhất cách mặt đất tận mười hai mét, nếu rơi xuống chắc chắn không sống nổi.
Anh nhìn thấy mà cả người ngứa ngáy, ruột gan như nhảy loạn cả lên.
Trần Quân Minh anh xin thề nếu vượt qua được ải này, xác bọn sát thủ không tha phương thì anh sẽ không mang họ Trần...
"Tao nói mày đừng có lại gần đây..."
Đám sát thủ chỉ còn vài tên hèn mọn đang giữ đứa bé, nếu anh manh động tiến tới thì bom sẽ được kích hoạt, thời gian chỉ còn hơn năm phút.
Nếu bình thường loại chuyện này đối với anh dễ như trở bàn tay nhưng hôm nay còn có thêm đứa bé khiến mọi việc trở nên vô cùng khó khăn...
"Mày nghe không hả..."
Anh vẫn tiến lại gần, bước từng bước đến chỗ đứa bé, ra dấu cho Vạn nhanh chóng hạ gục mấy tên còn lại, tên đang giữ đứa bé thấy tình hình không ổn liền ấn công tắc kích hoạt bom...
Trần Quân Minh nhân lúc tên kia không để ý liền ôm chặt lấy đứa bé, đạp mạnh cho hắn ngã từ độ cao mười hai mét chết ngay tại chỗ.
Anh ra dấu cho đội đặc nhiệm không được nổi súng vì sẽ làm đứa bé sợ, dù đang ở trong vòng tay của anh nhưng đứa bé vẫn khóc nấc lên.
Anh liền ôm con chạy ra ngoài nhanh chóng trong vòng vài giây ngắn ngủi...
BÙM**BÙM***BÙM
Bom liên tiếp nổ với tốc độ kinh người.
Anh bế đứa bé lăn một vòng, không quên che chắn kĩ càng để tránh làm đứa bé tổn thương, bom nổ quá nhiều với tốc độ quá nhanh khiến vệ sĩ của anh thiệt mạng không ít.
Trần Quân Minh cũng bị thương do va chạm mạnh....