Hạo Thuần Vương nghe giọng của quản gia có chút gấp gáp.
Hắn hoãn toàn bộ chuyến công tác quan trọng để trở về biệt thự vào buổi chiều tối, đã thấy người hầu sốt ruột đứng vây xung quanh tầng hầm...
"Trời ạ...sao ngài về muộn thế..."
Hạo Thuần Vương nhanh chóng bước vào bên trong liền nhìn thấy Lam Tố Nhã định cho Ái Vy uống thứ gì đó.
Trên thân thể đang bị treo lên kia đầy máu chảy xuống...
"Con mẹ nó...cô làm cái trò gì vậy..."
Lam Tố Nhã nghe thấy giọng nói băng lãnh của Hạo Thuần Vương liền ném vội chai thuốc vào trong góc, sợ hãi đứng ném sang một bên...
Hắn nhanh chóng đi đến lay lay khuôn mặt sắp ngất của Lam Ái Vy, liền ra lệnh cho vệ sĩ cởi trói cho cô...
"Em...em...không cố ý đâu..."
Hạo Thuần Vương không thèm để tâm đến lời nói vô nghĩa của cô ta.
Hắn gấp rút đưa Lam Ái Vy đến bệnh viện để cấp cứu trong tình trạng hôn mê không rõ.
Trên chiếc áo sơ mi trắng đã thấm máu của Ái Vy đỏ tươi đến chói mắt...
"Cô không được phép có chuyện gì xảy ra cả..."
Lam Ái Vy được bác sĩ nhanh chóng đưa vào bên trong cấp cứu khiến Hạo Thuần Vương có chút không nỡ.
Tâm trí của hắn dường như sắp phát điên lên khi nhìn thấy vô số vết thương tích rướm đầy máu trên cơ thể cô...
Lam Tố Nhã cũng chạy đến bệnh viện cùng Hạo Thuần Vương.
Cô ta không hiểu tại sao hắn lại trở về ngay lúc này, rõ ràng đã nói sẽ đi ba ngày cơ mà...
"Em...em ấy sao rồi..."
Hạo Thuần Vương khó chịu nhìn Lam Tố Nhã, hắn không ngờ cùng là chị em chảy chung dòng máu, sao lại ra tay tàn độc như thế...
"Tại sao lại đánh cô ấy ra nông nỗi như vậy hả...cô chán sống rồi sao..."
Lam Tố Nhã áy náy liền khóc lóc đáng thương ngồi xuống bên cạnh Hạo Thuần Vương...
"Em không thể chịu được người khác mang thai con của anh...nó khiến em bất an lắm..."
Hạo Thuần Vương rối bời vò tóc, hắn liền nắm chặt vai Lam Tố Nhã đối diện với mình...
"Tôi đã bắt cô ấy phá thai vì sợ cô ấm ức...nếu cô giận dỗi thì chỉ cần tát cô ấy như cái cách cô hay làm là được..."
"Hai người là chị em cùng nhà, nhưng cô lại tàn nhẫn vô tình như thế..."
"Nếu để tôi thấy sự việc như thế này xảy ra một lần nữa...đừng trách tôi đem Lam gia các người bồi táng..."
Lam Tố Nhã sợ hãi khi giọng điệu của Hạo Thuần Vương dần thay đổi mất kiểm soát.
Cô ta nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh tỏ vẻ hối lỗi...
"Xin lỗi...chỉ vì em quá yêu anh nên mới làm thế..."
Hạo Thuần Vương đẩy Lam Tố Nhã ra, cố gắng giữ kiên nhẫn nói ra vài câu...
"Lam Ái Vy chính là giới hạn duy nhất của tôi, nếu để tôi biết cô cố tình làm khó cô ấy thì đừng trách tôi không nể mặt các người..."
"Còn bây giờ cô cút về đi...đây cũng là lần cuối cùng sự việc này xảy ra..."
Lam Tố Nhã ủy khuất gật đầu.
Rõ ràng Hạo Thuần Vương thật sự rất quan tâm Lam Ái Vy, nhưng vẫn tỏ ra ngọt ngào với cô ta chỉ vì lý do cô ta cứu mạng hắn mà thôi.
Nếu chẳng may sự thật giả dối này bị phơi bày, cô ta sẽ chết chắc...
Lam Tố Nhã cười nguy hiểm, cô ta đã nghĩ ra phương thức mới để đuổi cổ Lam Ái Vy đi rồi...
Hạo Thuần Vương ngồi chờ đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.
Ông ta liền báo cáo lại tình hình của bệnh nhân...
"Lam tiểu thư bị thương ngoài da nghiêm trọng, cô ấy cũng vì mới làm phẫu thuật phá thai nên sức khỏe vô cùng yếu ớt..."
Hạo Thuần Vương gật đầu liền vào bên trong xem tình hình của cô như thế nào.
Đột nhiên trái tim của hắn nhói lên từng hồi khi nhìn thấy bộ dạng thương tâm của cô gái nhỏ...
"Cô thấy trong người thế nào rồi..."
Lam Ái Vy lấy lại chút ý thức, nhàn nhạt trả lời cho có, cô cố gắng khiến bản thân không phải đau lòng thêm nữa...
"Chẳng lẽ tôi phải nói rằng bản thân mình ổn...sau khi phá thai hay sao..."
"Trời ạ...sao anh có thể máu lạnh như vậy chứ...nếu anh ghét tôi thì để tôi nuôi con một mình cũng được...tôi cũng không cần anh phải có trách nhiệm với đứa bé mà..."
"Loại người như anh...chắc chắn không thể sống tốt được đâu..."
Lam Ái Vy dường như bị bứt điên, cô nói hết những thứ đau thương nhất từ sâu trong tâm trí mình ra.
Thử hỏi xem cô sẽ sống như thế nào trong cái sự dằn vặt mất con này đây...
Hạo Thuần Vương biết việc này là hắn có lỗi với Ái Vy trước, nên việc cô trách móc hay chửi bới hắn cũng sẽ không để tâm.
Miễn sao tâm trạng của cô khá lên là được...
"Tôi đã hứa với Tố Nhã, sẽ không làm cô ấy chịu ấm ức..."
Lời hứa của hắn đối với Lam Tố Nhã thì liên quan gì đến cô cơ chứ.
Chẳng lẽ mỗi lần chị ta chịu ấm ức đều sẽ lôi cô ra để dày vò hay sao...
Hạo Thuần Vương không thấy Lam Ái Vy trả lời, hắn biết cô đang rất đau khổ.
Đành hỏi sang chuyện khác để tránh cho cô phiền lòng...
"Mối quan hệ của cô và Tố Nhã vốn không tốt như vậy sao..."
Từ bé đến giờ, việc mà Tố Nhã làm tốt nhất chính là cướp lấy tất cả mọi thứ của cô.
Lam Ái Vy chớp chớp mắt, cô muốn biết Hạo Thuần Vương đang nghĩ gì trong đầu mà lại hỏi sang chuyện khác...
"Mối quan hệ của chúng tôi có như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh..."
"Rốt cuộc thì anh xem tôi là cái thá gì chứ...công cụ để phát tiết dục vọng...hay con hề trong trò chơi tình ái của hai người..."
Lam Ái Vy tự cười nhạo bản thân mình quá ngu ngốc, khi lại đâm đầu vào yêu người đàn ông không có chút tình cảm nào với mình....