Lam Ái Vy tỉnh dậy từ sáng sớm, trang điểm nhẹ nhàng cho khuôn mặt thêm phần xinh đẹp.
Cô soạn tài liệu vào trong túi liền lái xe đến tập đoàn Vương Nhất đảm nhiệm công việc thường ngày của thư ký...
Lam Ái Vy mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp khiến bọn họ có hảo cảm với cô, nhiệt tình giúp đỡ cô giải quyết mọi khó khăn trong mọi việc.
Lam Ái Vy nghe bọn họ nói hôm nay Nam Đình Ân sẽ đến tập đoàn để ăn trưa cùng Hạo Thuần Vương.
Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ vô cùng tuyệt vời, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào văn phòng của chủ tịch để nộp tài liệu công việc.
Lam Ái Vy chưa kịp hành động thì hắn đã bất ngờ giữ chặt cổ tay của cô lại, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô...
"Cô Avie này...thật sự không phải Lam Ái Vy sao..."
Lam Ái Vy mỉm cười nhẹ càng làm Hạo Thuần Vương thêm phần nghi ngờ vào phán đoán của mình là đúng, vì nụ cười ấy giống hệt cô.
Đột nhiên Ái Vy tiến đến trước mặt Hạo Thuần Vương mạnh bạo ngồi lên bàn, dùng tay kéo cà vạt của hắn về phía mình.
Ngón tay nghịch ngợm vuốt ve khuôn mặt tiêu sái của nam nhân trước mắt...
"Nếu ngài muốn tôi trở thành Lam Ái Vy gì đó của ngài, cũng được thôi..."
Lam Ái Vy hơi cúi xuống định hôn Hạo Thuần Vương, đột nhiên cánh cửa bị một lực đẩy mạnh ra, người vừa mới đến không ai khác chính là Nam Đình Ân.
Cô ta không do dự tiến đến tát Lam Ái Vy một cái thật mạnh, kèm theo tiếng chửi rủa vô cùng khó nghe...
"Ả điếm khốn khiếp này, dám câu dẫn vị hôn phu của tôi à...có tin tôi khiến cô biến mất khỏi đây không..."
Lam Ái Vy mỉm cười đưa tay chạm lên gò má nóng bừng đang đỏ ửng, cố tình bày ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Hạo Thuần Vương...
"Thì ra cô ấy chính là Lam Ái Vy mà ngài thường nhắc đến hay sao...công nhận có vài phần giống tôi đấy..."
Nam Đình Ân nghe đến cái tên Lam Ái Vy, khuôn mặt giận dữ bắt đầu biến sắc, cô ta liền chuyển hướng tức giận về phía Hạo Thuần Vương, giọng điệu nũng nịu trách móc...
"Anh nói anh quên được người phụ nữ ấy rồi cơ mà, tại sao lại chọn thư ký giống cô ta như thế...anh làm vậy là có ý gì hả..."
Hạo Thuần Vương ra hiệu cho Lam Ái Vy ra ngoài trước, hắn khôi phục biểu cảm lạnh nhạt nhìn về phía Nam Đình Ân khiến cô ta khiếp sợ...
"Hình như Nam tiểu thư quên mất lý do tôi chọn cô trở thành vị hôn thê rồi nhỉ...vậy để tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, vì cô có khuôn mặt gần giống với người phụ nữ mà tôi yêu nhất..."
Nam Đình Ân tỏ thái độ ghen tị với cái người mang tên Lam Ái Vy kia, rõ ràng đã chết vì bệnh tật cách đây hai năm rồi cơ mà.
Thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô ta thì có chỗ nào không tốt để Hạo Thuần Vương không lưu tâm cơ chứ...lúc nào cũng chỉ nhớ đến người phụ nữ đã qua đời kia...
"Vậy bây giờ anh lại tìm được thêm một người có khuôn mặt giống Lam Ái Vy rồi đấy...định vứt bỏ em như cái cách mà anh từng làm với cô ấy à..."
Hạo Thuần Vương thở dài, hắn cũng dự định có suy nghĩ đó, nhưng hiện tại Nam gia vẫn giúp ích được rất nhiều trong công cuộc khôi phục lại tập đoàn, sau khi bị khủng hoảng tài chính trầm trọng trong suốt hai năm trời...
"Nam tiểu thư yên tâm, dù tôi có chơi bời với người phụ nữ khác đi chăng nữa, nhưng vẫn kết hôn cùng với cô...theo đúng giao kèo của chúng ta..."
Nam Đình Ân có chút yên tâm, cô ta cố tình ngồi vào lòng Hạo Thuần Vương, vòng tay qua cổ hắn tỏ vẻ ủy khuất...
"Thôi được rồi, hi vọng anh giữ lời hứa của mình...còn chuyện hợp tác với Mộ gia để khánh thành khu đô thị mới, em sẽ nói lại với cha nhường anh..."
Hạo Thuần Vương hài lòng gật đầu, hắn nhanh chóng để Nam Đình Ân rời khỏi người mình, trừ Ái Vy ra hắn không muốn thân mật với bất cứ một người phụ nữ nào khác, kể cả người đó có khuôn mặt giống cô đi chăng nữa...
Nam Đình Ân cũng nhận thấy sự bài xích rõ ràng mà Hạo Thuần Vương dành cho mình, cô ta cũng không muốn bị hắn chán ghét thêm nên đành ra ngoài, không may chạm mặt với Lam Ái Vy đang đứng chờ sẵn...
"Hạo Thuần Vương là vị hôn phu của tôi, cô đừng bao giờ mơ tưởng đến anh ấy..."
Lam Ái Vy khẽ thì thầm vào tai Nam Đình Ân, đáp lại lời cảnh báo vô nghĩa của cô ta...
"Tôi có mục đích của riêng mình...cô yên tâm đi, anh ta sẽ mãi mãi là của cô mà thôi..."
Nam Đình Ân không hiểu ý tứ trong lời nói của Lam Ái Vy, nhưng chỉ cần cô ta không nhăm nhe đến Hạo Thuần Vương, thì cô ta cũng không động vào cô...đường ai người nấy đi...
"Nhớ kĩ lời cô nói..."
Lam Ái Vy nhẹ nhàng gật đầu, loại người khốn nạn như hắn cư nhiên cô chẳng thèm mơ tưởng....