Sau khi tan làm, Lam Ái Vy lái xe đến trại giam thành phố, cô muốn gặp người đàn bà năm xưa đã hủy hoại cuộc đời tươi đẹp của cô...thật sự muốn nhìn ngắm khuôn mặt đau khổ của bà ta...
Thanh Nhã được cảnh sát đưa ra bên ngoài, đôi mắt của bà ta quấn một lớp băng vải màu trắng, vì bị người trong tù dùng mảnh thủy tinh đâm mù.
Tuy mất nhiều máu nhưng ông trời không muốn bà ta chết một cách dễ dàng như thế...
"Đã hai năm rồi, con mới đến thăm mẹ à...ta nhớ con lắm đấy..."
Thanh Nhã không biết người đến thăm là ai, bà vô thức nói ra được một câu có nghĩa.
Năm xưa Hạo Thuần Vương dặn dò người trong tù CHĂM SÓC cho bà thật tốt, nào ngờ ý của hắn là như vậy...
Lam Ái Vy lắc đầu ngán ngẫm nhìn bộ dạng ma chê quỷ hờn của Thanh Nhã, trong trí nhớ của cô thì bà ta là một người phụ nữ vô cùng cao ngạo chỉ biết làm theo ý mình.
Thậm chí còn tức giận tát cô rất đau nữa chứ...
"Hạo phu nhân à, nhớ tôi hay không..."
Thanh Nhã hơi cau mày khi nghe giọng nói có vài phần quen thuộc của nữ nhân phát ra.
Bà ta khẽ rùng mình đoán được người vừa tới là ai...
"Lam...Lam Ái Vy...cô...cô chưa chết sao..."
Lam Ái Vy khẽ mỉm cười, nếu cô chết như lời bà ta nói, có phải ông trời đối xử quá bất công với một người sống lương thiện rồi hay không...
"Đương nhiên là chưa rồi, tôi phải sống thật tốt để quay về trả thù các người chứ...khiến từng người một đau đớn vạn lần như cái cách các người từng làm với tôi..."
Thanh Nhã hoảng loạn đứng thẳng dậy, bà ta liên tục đập mạnh vào tấm kính ngăn cách hai người...
"Cô...cô không được hại con trai tôi, nếu muốn cứ nhắm vào tôi này...cô được được phép động đến Hạo Thuần Vương..."
Lam Ái Vy chống cằm nhìn khuôn mặt giận dữ giả tạo của bà ta.
Lúc thì tàn nhẫn muốn giết chết con mình để đổi lấy vinh hoa phú quý, đến lúc mất hết tất cả thì quay sang trân trọng hắn...đáng thương thật đấy!
"Đây là quả báo của bà, sau này sẽ là đứa con trai duy nhất của bà...cuối cùng cả Hạo gia nhà các người sẽ phải trả giá..."
Thanh Nhã gào khóc hướng Lam Ái Vy cầu xin, nhưng cô đều bỏ ở ngoài tai.
Đến tận bây giờ thì quá muộn màng rồi, không một ai có thể tha thứ cho các người nữa...
Lam Ái Vy rời khỏi trại giam liền thở phào nhẹ nhõm, dường như cô cũng trút được phần nào gánh nặng trong lòng.
Sau khi nghe tin vợ chồng Lam gia đều tự sát, Tố Nhã bị bà ta hại chết...cô mới tin rằng trên đời này nhất định có quả báo dành cho kẻ ác, không sớm thì muộn mà thôi...
Tiếng chuông điện thoại vang lên khẽ đánh thức suy nghĩ của cô, hóa ra là Hạo Minh Huy gọi đến...
"Em nghe đây anh..."
- Nam Mộ Khanh đã chuyển tiền cho anh rồi, lần sau em nhớ cẩn thận đấy...đừng hành động lộ liễu quá...
"Em biết rồi...e rằng lần này Hạo Thuần Vương cũng không thể trở mình vươn lên vị trí ngũ đại gia tộc lần nữa..."
- Em có kế hoạch gì tiếp theo chưa...
"Em vẫn đang suy nghĩ, tùy thời cơ thích hợp mà hành động thôi..."
- Được rồi, chú ý sức khỏe đấy...
Lam Ái Vy mỉm cười gật đầu, cô nhanh chóng lái xe trở về khách sạn để nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Ngày mai còn phải cùng Hạo Thuần Vương đi ký hợp đồng với Mộ gia...tận mắt chứng kiến sự thất bại thảm hại của hắn...
Lam Ái Vy chập mắt một lúc đã đến sáng hôm sau, cô chuẩn bị mọi thứ cần thiết để cùng Hạo Thuần Vương đến tập đoàn Mộ thị kí hợp đồng khánh thành khu đô thị mới.
Ngồi đối diện còn có Nam Mộ Khanh cùng Nam Đình Ân...
"Xin chào Mộ thiếu, rất vui được hợp tác cùng ngài..."
Hạo Thuần Vương lịch thiệp bắt tay với Mộ thiếu, để ý kỹ thì hắn có phần kính cẩn hơn mặc dù tuổi tác của cả hai bằng nhau.
Điều đấy đủ cho thấy lần hợp tác này quan trọng với hắn như thế nào...
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Nam Mộ Khanh cùng Hạo Thuần Vương đặt tài liệu có chứa nội dung hợp đồng do hai bên chuẩn bị.
Mộ thiếu mở từng tệp hồ sơ của hai bên ra xem xét sơ lược, cậu ta nhanh chóng đưa ra quyết định của mình...
"Tập đoàn Mộ thị của chúng tôi quyết định hợp tác với Nam gia trong dự án khánh thành đô thị mới...thật lòng xin lỗi Hạo thiếu..."
Câu trả lời bất ngờ của Mộ thiếu đều khiến Hạo Thuần Vương và Nam Đình Ân bất mãn.
Hắn không do dự cầm tài liệu của Nam gia lên xem xét, lợi nhuận chỉ chênh lệch nhau 0.05%...
"Ngài nên trở về rồi Hạo thiếu gia, nơi này không cần đến sự có mặt của ngài nữa..."
Hạo Thuần Vương không nói lời nào liền rời khỏi phòng họp.
Nam Mộ Khanh khẽ nhướng mày nhìn Lam Ái Vy mỉm cười nhẹ, cô nhanh chóng đi theo phía sau hắn...
"Chủ tịch ngài đừng tỏ thái độ như thế với Nam gia, sẽ không tốt cho công việc của ngài sau này..."
Hạo Thuần Vương đập mạnh vào cửa xe, hắn không tức giận vì không kí được hợp đồng.
Điều khiến hắn phát điên chính là ai đó đã tiết lộ hợp đồng ra bên ngoài, khiến hắn thất bại thảm hại...
"Hạo Thuần Vương đợi em với, thật sự việc này không liên quan đến em..."
Nam Đình Ân vội vàng đuổi theo sau giải thích, hành động chột dạ của cô ta càng khiến Hạo Thuần Vương nghi ngờ...
"Tôi vẫn chưa nói gì đến cô, sao lại tự đến giải thích rồi..."
Nam Đình Ân run sợ nhìn biểu cảm thay đổi hoàn toàn của Hạo Thuần Vương.
Cô ta thật sự không phải người khiến hắn mất đi bản hợp đồng giá trị...
"Xin anh đấy...đừng bỏ rơi em..."
Lam Ái Vy thương cảm nhìn Nam Đình Ân khóc nức nở, cô không ngờ việc trả thù của mình lại liên can đến cô gái vô tội như Đình Ân...
"Tôi sẽ khuyên Hạo thiếu giúp cô, bây giờ cô mau trở về Nam gia đi..."
Lam Ái Vy khuyên Nam Đình Ân vài câu để cô ta ngừng khóc, cô biết cảm giác bị người mình yêu vứt bỏ nó đau đớn như thế nào...
"Mặc kệ cô ta, cô mau lên xe đi..."
Hạo Thuần Vương lái xe rời khỏi tập đoàn Mộ thị, cơ hội duy nhất để vươn lên trở thành ngũ đại gia tộc hoàn toàn biến mất sau một khoảng khắc ngắn ngủi, đây chính là quả báo...!.