Hạo Thuần Vương có dự cảm không tốt khi để Lam Ái Vy tự mình trở về.
Hắn vội vàng lái xe quay trở lại khách sạn, âm thầm theo sát cô từ phía sau...
Hắn nhìn thấy Lam Ái Vy đang âm thầm khóc một mình, nhưng lấy tư cách gì để chạy đến ôm cô vào lòng rồi dỗ dành cô như lúc trước cơ chứ.
Chưa bao giờ hắn thấy bản thân mình bất lực như vậy khi ở cùng cô...
Lam Ái Vy vội lau nước mắt còn sót lại, cô rẽ vào con hẻm khá vắng vẻ để trở về khách sạn của mình.
Đột nhiên xuất hiện một chiếc xe chặn ngay đầu hẻm, cùng bốn tên đàn ông đeo mặt nạ bước xuống.
Trên tay bọn chúng chính là những thứ vũ khí vô cùng nguy hiểm...
Lam Ái Vy nhanh chóng chạy ra khỏi đó liền bị tên cầm đầu nắm chặt tóc kéo ngược trở lại khiến cô ngã sõng soài trên mặt đấy.
Cánh tay bị va chạm mạnh trầy xước...
Tên cầm đầu không nói bất cứ câu nào liền đưa dao đâm xuống phía của Lam Ái Vy.
Nhưng hắn không ngờ rằng cô dùng tay không để giữ dao lại...
"Cô ta bị điên rồi à..."
Máu tươi theo bàn tay chạy xuống lưỡi dao sắc bén khiến cô đau nhói nhưng vẫn phải cố gắng trụ lại.
Nếu đoán không nhầm thì đây chính là đám sát thủ do Nam Đình Ân phái đến để ám sát cô...
"Lam Ái Vy...!"
Hạo Thuần Vương đấm mạnh vào mặt tên cầm đầu khiến hắn ngã nhào ra đất, con dao dính đầy máu tươi bị văng ra xa mấy mét.
Hắn nhìn bàn tay đang chảy máu của cô liền cảm thấy đau xót, người phụ nữ của hắn mà bọn khốn này dám động vào, đúng là chán sống rồi...
"Cút ngay...trước khi tôi giết tất cả các người..."
Bọn cớm đã nhận được tiền từ phía đối phương, trừ khi hoàn thành nhiệm vụ nếu không chắc chắn sẽ không rời đi.
Tên cầm đầu ra hiệu cho ba tên đàn em còn lại xử lý Hạo Thuần Vương, còn hắn sẽ tự mình đi giết Lam Ái Vy...
Ba tên đàn em cố tình khiêu khích Hạo Thuần Vương để tiện cho tên cầm đầu hành động.
Với khoách cách cùng sự tập trung bị phân tán khiến hắn nhận lại vô số đòn tấn công mãnh liệt từ bọn chúng.
E rằng phải giải quyết hết lũ khốn này mới có thể bảo vệ được Lam Ái Vy mà thôi...
"Mày đi chết đi..."
Hạo Thuần Vương không chú ý liền bị một tên đâm lén, khiến máu chảy ra từ vai.
Hắn khụy một chân xuống sắp ngã trong sự vui mừng của bọn chúng.
Nhưng hai giây sau tên vừa đâm lén đã phải ăn ngay một gậy bóng chày vào đầu...
Hạo Thuần Vương cười khẩy nhìn bọn tép riu đầy khinh bỉ.
Nếu nghĩ rằng chỉ cần một dao là giết được hắn, thì bọn chúng phải học lại các quy tắc của giới xã hội đen rồi...
"Tao đã cho lũ khốn chúng mày một cơ hội, nhưng e rằng bọn mày thật sự muốn chết sớm..."
Hạo Thuần Vương ra sức tấn công vào những chỗ hiểm của từng tên một.
Chỉ cần tác động một lực mạnh vào gáy đều khiến bọn chúng ngã lăn ra đất bắt đầu hấp hối.
Nhưng máu trên vai hắn chảy ra ngày một nhiều khiến mắt mờ đi, dường như sắp không được tỉnh táo cho lắm...
Lam Ái Vy liên tục lùi ra sau, cô dùng ánh mắt quật cường nhìn về phía tên cầm đầu.
E rằng Hạo Thuần Vương đã thật sự kiệt sức khi phải đối đầu với ba tên cùng một lúc, có lẽ cô phải tự mình cứu mình rồi...
"Đáng tiếc cho cô thật đấy, lại động vào người không nên động..."
Tên cầm đầu bóp chặt tóc Lam Ái Vy nhấc bổng lên, hắn liền hướng mũi dao sắt bén xuống cổ cô chuẩn bị đâm mạnh xuống...
"Chết đi...!"
Phập...!
Lam Ái Vy không hề cảm thấy đau đớn, nhưng có một thứ gì đó ấm nóng đang từ từ rơi xuống trên mặt cô...
"Máu...!"
Hạo Thuần Vương đạp mạnh tên cầm đầu vào phía tường, không ngờ lại bị đâm thêm một dao nữa chứ.
Hắn luồn tay ra sau rút con dao găm ra khỏi lưng mình khiến máu chảy xuống.
Đôi mắt vô hồn nhìn về phía tên khốn khiếp đang định đứng dậy kia...
"Haha...mày phải chết...mày phải chết...mày phải chết...!"
Lam Ái Vy biết Hạo Thuần Vương đang dần mất kiểm soát, nếu hắn thật sự giết người thì tội danh phải gánh trước pháp luật có thể bị tử hình ngay lập tức...
"Không được...! Anh không thể giết hắn..."
Lam Ái Vy bất chấp nỗi sợ ôm chặt lấy Hạo Thuần Vương, khiến con dao trên tay hắn buông thõng xuống.
Biểu cảm vô hồn nhìn vào đôi mắt đang khóc của cô, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô...
"Đừng...đừng khóc...!"
Hạo Thuần Vương gục xuống trên tay Lam Ái Vy.
Cùng lúc tiếng còi xe cảnh sát vang lên liên tục khiến cô thở phào nhẹ nhõm...
Hạo Thuần Vương được đưa lên xe cứu thương trong tình trạng nguy kịch, mất máu quá nhiều có thể hắn sẽ chêt trên đường đến bệnh viện.
Lam Ái Vy từ chối mọi lời băng bó tạm thời của bác sĩ chỉ biết nắm chặt lấy tay hắn...cô thật sự rất sợ cái cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng...
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác của Hạo Thuần Vương khi nghe tin cô đã chết hay sao? Nỗi sợ gặm nhấm tâm trí đến tê tâm phế liệt không thể thở nổi đã dằn vặt hắn suốt hai năm liền....