Hạo Minh Huy không muốn có bất kì liên quan nào với Hạo Thuần Vương.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là anh em có chung nửa dòng máu, ít nhất cũng phải nhìn nhau lần cuối trước khi chia ly vĩnh viễn...
Minh Huy trầm mặc kéo nhẹ chiếc khăn trắng che phủ kín mặt người đàn ông xuống, biểu cảm khó hiểu liền cau lại...!đam mỹ hài
"Người này...không phải Hạo Thuần Vương...!?"
Y tá ngờ nghệch nhìn chằm chằm về phía Hạo Minh Huy, biểu cảm lúng túng vội vàng giải thích về sự nhầm lẫn sơ suất...
"Cô gái vừa nãy chỉ nói mỗi cái tên Thuần Vương...tôi tưởng là người đàn ông họ Lạc này chứ...?"1
Hạo Minh Huy cảm thấy có chút bức bối trong lồng ngực, anh không chút do dự vội chạy đi tìm Lam Ái Vy...sợ rằng cô vì quá đau lòng nên đâm ra nghĩ quẩn mất...
Cùng lúc Nam Đình Ân nhận được tin người bị hại là Hạo Thuần Vương chứ không phải Lam Ái Vy, thâm tâm cô ta liền dấy lên tia đau đớn mãnh liệt...lần này cô ta phải chấp nhận thua tình yêu của bọn họ thật rồi...
Nam Đình Ân gấp gáp đến bệnh viện tìm được phòng bệnh của Hạo Thuần Vương nhưng không hề bước vào, cô ta tự cảm thấy hổ thẹn với chính lương tâm của mình.
Không ngờ bản thân được dạy dỗ tử tế lại có bộ dạng độc ác như bây giờ...
Dù biết rằng Hạo Thuần Vương yêu cô gái đó rất nhiều, nhưng không ngờ rằng hắn có thể hi sinh cả mạng sống chỉ để bảo vệ cho cô ấy chu toàn...ghen tị thật đấy...!
Nam Đình Ân cười khổ, cô không hiểu lý do gì đang thôi thúc bản thân bước lên sân thượng của bệnh viện...có thể cần một sự an ủi từ ánh hoàng hôn chiều chăng...cô cũng chẳng biết rõ nữa...
"Tình cờ thật đấy..."
Nam Đình Ân cố tình đứng bên cạnh Lam Ái Vy.
Dù cô ấy có khóc đến thảm hại thế nào, vẫn mang bộ dáng xinh đẹp đến mức yên tĩnh không nhiễm chút tạp chất tầm thường...
"Tôi xin lỗi...vì tất cả mọi thứ..."
Lam Ái Vy nhẹ nhàng quay sang nhìn Nam Đình Ân, đôi mắt đỏ ửng từ từ cụp hẳn xuống...
"Xin lỗi thì được gì chứ...anh ấy cũng chẳng thể nghe được..."
Nam Đình Ân nắm chặt bàn tay đang bị thương nặng của Ái Vy, đau đến mức muốn tàn phế...nhưng nước mắt lại không dành cho cái vết thương thể xác này...vì điều gì mà một tiểu thư đài các lại có thể chịu đựng được cơ chứ...
"Hạo thiếu ở phòng số bốn, tầng hai...có vẻ vẫn đang đợi Lam tiểu thư đấy..."
Nam Đình Ân cố tình dùng kính ngữ với cả hai người bọn họ.
Những người đáng được tôn trọng nhất trên đời này.
Lam Ái Vy không có thời gian để hiểu lời của Nam Đình Ân.
Cô vội đi cầu thang bộ xuống tầng hai, nhanh chóng đẩy mạnh cửa bước vào vòng số bốn...
"Em đợi được rồi..."
Lam Ái Vy chạm tay lên khuôn mặt nhợt nhạt vẫn còn hơi ấm của hắn.
Cô cố gắng bịt chặt miệng lại để không khóc thành tiếng...bàn tay bỗng dấy lên sự đau nhứt dữ dội...dường như vết thương lại bị rách ra rồi...
Hạo Minh Huy hốt hoảng nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đứng trên sân thượng, anh vội vàng bước đến thì nhận ra người đó hoàn toàn không phải Ái Vy...
"Có vẻ tôi lại đến trễ một bước rồi thì phải..."
Nam Đình Ân nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt có chút buồn bã nhìn thẳng vào khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của anh...
"Lam tiểu thư hạnh phúc thật đấy, có cả người yêu cô ấy và người cô ấy yêu..."
Hạo Minh Huy cười khổ, có vẻ cô gái trước mặt cũng là người yêu Hạo Thuần Vương sâu sắc.
Ánh mắt buồn đến mức sắp khóc kia vẫn rất ngoan cường...
"Trên đời này...còn những điều thú vị hơn tình yêu rất nhiều..."
"Cô có ước nguyện gì hay không...?"
Nam Đình Ân suy nghĩ đôi chút, cô hướng ánh mắt về phía ánh mặt trời đang lặn dần...
"Tôi muốn hôn người đàn ông của mình trên đỉnh tháp Eiffel..."
Hạo Minh Huy liền mỉm cười, trên đời này cũng có loại tương phùng trùng hợp đến như vậy hay sao...anh cũng chẳng biết rõ nữa...
- -----
- Mọi người đọc kỹ sẽ hiểu được khúc sau tại sao Lam Ái Vy nhận ra vết thương trên tay đang bị rách ra.
- Khúc đầu Nam Đình Ân bị gọi là 'cô ta', nhưng khúc sau tui đã sửa thành 'cô'.
Vì cũng đều đau lòng như nhau, tại sao lại muốn làm người khác tổn thương cơ chứ.
Đây cũng chính là sự an ủi duy nhất dành cho nu8.
- "Tôi muốn hôn người đàn ông (cô gái) của mình trên tháp Eiffel..." - Đây cũng chính là câu nói của Hạo Minh Huy từng nói.
Sự tương phùng dành cho anh na8...có thể bây giờ anh không nhận được tình yêu...nhưng sau này...anh chắc chắn sẽ thật hạnh phúc...
.