Nhảy vào phòng, Lam Điện Diễm mạnh mẽ để Thủy Nhi qua vai.Sau đó ngồi xuống.-Ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía bé.
Hắn hung hăn cắn răng, ngữ khí âm trầm mà khủng bố -“Trò này rất thú vị sao?”
Cho tới bây giờ không ai dám ngỗ ngược như vậy với hắn!.
Thủy Nhi vừa nãy vẫn còn vui vẻ giờ lại hoàn toàn bị choáng váng, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lam Điện Diễm một hồi lâu không nói gì.
Lam Điện Diễm bị cặp mắt to tròn của nàng nhìn chằm chằm bỗng nảy sinh ra một cảm giác không được tự nhiên.
Hắn hung hăng thô lỗ nắm lấy cằm của Thủy Nhi –“Sao lại không nói lời nào!”.
Ngay khi một cơn bão khác thường sắp nổi lên trong lòng hắn thì bé đã há to mồm –“Oa!” – Một tiếng khóc phát ra!!!
Nàng sợ hãi! Nàng thật sự sợ hãi a!
Nhìn bộ dáng kinh hồn đang khóc lóc của nàng, thì một bụng tức giận của hắn đầu bị cảm giác “mạc danh kì diệu” kia nén trở về lồng ngực.
Nhìn chằm chằm bộ dáng khóc lóc thảm thương của nàng làm cho người ta cảm thấy Thủy Nhi thật ủy khuất.
Lam Điện Diễm hung hăn bỏ cằm nàng ra, gầm nhẹ – “Không cho phép khóc!”
Nhưng là người kia vẫn bình thường mà tiếp tục khóc xem ra lời nói của hắn không có hiệu quả nào.
Thủy Nhi vẫn không muốn ngừng vẫn tiếp tục ô ô oa oa khóc không ngừng như trước.
Lam Điện Diễm ấn ấn huyệt thái dương, đầu hắn lại bắt đầu đau!
Lam Điện Diễm phiền chán hét lên –“Chết tiệt! Ta nói đừng khóc có nghe không!”
Thủy Nhi vẫn còn khóc, Lam Điện Diễm mạnh mẽ ghé sát vào nàng, cơ hồ như hai chóp mũi đã dán vào nhau.
Hắn – ánh mắt hung hắn nhìn trừng trừng nàng.
Hắn cắn răng, hung hăng uy hiếp:
-“Nếu ngươi vẫn tiếp tục khóc ta lập tức đem ngươi quăng vào lồng sắt!”
Chiêu này lập tức có hiệu quá!
Thủy Nhi mạnh mẽ dùng hai tay bưng kím miệng mình lại – buộc chính mình ngừng khóc, mắt sưng đỏ chớp chớp nhìn Lam Điện Diễm, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống –“Cách cách cách cách *” (Mik: * tiếng nước mắt rơi …….hana :Nghe như tiếng mưa á)
Lam Điện Diễm nhìn bộ dáng của Thủy Nhi trong lòng hơi hụt hẫng – mang theo cảm giác đau lòng chưa từng có…
-“Không cho phép khóc, có nghe thấy không?” – Trong giọng nói lúc lầy lại mang hàm xúc dỗ dành cùng với một tia ôn nhu không dễ phát hiện ra.
-“Cha ..
Ngươi … Là nói, ta không khóc … Ngươi sẽ không trừng phạt ta chứ?” – Thủy Nhi bỏ tay ra khỏi miệng, thút thít nói.
Lam Điện Diễm nhéo nhéo mũi nàng, ôm lây cái eo nhỏ của Thủy Nhi, làm cho bé đứng một bên sô pha nhìn thẳng vào mình.
Sau đó hắn đặt tay lên bả vai của nàng, hít sâu cố gắng dùng ngữ khí để nói nhưng nghe qua đã dịu đi một ít .
Chết tiệt! Vật nhỏ này đúng là dễ dàng thay đổi cảm xúc của hắn.
Lam Điện Diễm buộc bản thân phải nhẫn nại quyết tâm, hướng về Thủy Nhi nói -“Vậy được! Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là Lam Thủy Nhi, nhiệm vụ của ngươi là đi theo năm vị ca ca cùng tỷ tỷ để học hỏi tri thức cùng với các kĩ năng để có đủ tư cách trở thành đặc công.
Tuy bây giờ ta không trừng phạt ngươi, nhưng sẽ không có lần sau nghe rõ không?”
Thủy Nhi tỉnh tỉnh mê mê gật đầu – “Hiểu được … Cha “đặc công” là cái gì?” – Trong sách chưa từng nghe qua.
Lam Điện Diễm hít một hơi sâu – “Cái này về sau tự nhiên ngươi sẽ rõ”
-“Đặc công không phải là giết chết chuột bay chứ?” – Nếu đúng vậy, nàng mặc kệ.
-“Không phải!” – Là muốn giết ngươi.
Lam Điện Diễm chỉ nói ra hai chữ.
-“Nga, nếu đúng vậy, cha muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó, ta sẽ ngoan ngoãn làm một người con ngoan biết nghe lời” – Trong sách điều nói vậy (Mik: Tỷ ngây thơ quá ..
coi chừng bị “sói” ăn sạch sẽ đấy! ^^……..hana : kiểu gì chẳng bị ăn.ta thương tỷ mà không biết làm sao a)
-“Cái kia… Cha … Ngươi thật sự sẽ không trừng phạt ta?”
“Nếu ngươi cam đoan, sau này sẽ không như vậy ….
Bướng bỉnh.”-Lam điện diễm nghĩ nghĩ, dùng cái từ nay rất có hàm xúc dỗ dành (Mik: Thấy chưa !Tỷ bị dụ rồi =.= )
-“Ta cam đoan” – Thủy Nhi gật đầu.
-“Ngươi cam đoan không có phép cái kia ..
Tên là gì?” – Lam Điện Diễm nhíu mày hỏi.
-“Huyền vũ? Đại thanh?”
-“Đúng , Đại Thanh- Không cho phép Đại Thanh cắn người trong Lam Cung”.
Gặp quỷ! Hắn thật sự lúc ấy là điên mới chịu đáp ứng cho nàng đem hai cái “con riêng” vào Lam Cung!
-“Cam đoan… Ách! Nếu như bọn họ không chọc giận ta” – Thủy nhi nghĩ nghĩ ít nhất cũng cho bản thân đường lui.
-“Không thương lượng.” – Lam Điện Diễm mặt lạnh lùng
-“Kia… được rồi!” – Thủy Nhi tự hiểu nàng thật khó mà lui.
–“Như vậy ngươi sẽ không trừng phạt ta chứ!”
Nhìn bộ dáng của Thủy Nhi đang chờ đợi phán quyết, Lam Điện Diễm không đành lòng yêu cầu nhiều quá, cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
-“Nha! Cha vạn tuế!” – Khóe mắt lập tức hiện lên vẻ vui sứơng.
Bé lập tức hoan hô nhảy dựng lên vòng tay qua cổ Lam Điện Diễm hôn hắn một cái (Mik: tỷ ui ..
“sói” quanh đây không có “hiền” đâu tỷ >”< hana : TN là sắc nữ….)
Bị cảm xúc vui sướng của Thủy Nhi cuốn hút, lửa giận hay phiền chán “mạc danh kì diệu” của Lam Điện Diễm điều biến mất.
Thủy Nhi bây giờ chỉ toàn cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
-“Cha vạn tuế! Cha ngươi thật tốt quá a!”
Lam Điện Diễm khóe môi ẩn ẩn ý cười, một tay ôm trụ vòng eo mảnh khảnh của Thủy Nhi, đem nàng đặt trước mặt mình, yết hầu thanh thanh
-“Còn nữa ..”
Lam Điện Diễm cúi đầu nhìn hai cái đùi trắng như tuyết của nàng, hắn muốn nói nhưng cổ họng lại có cảm giác nóng ran.
-“Ngươi là con gái… Hiểu không?”
-“Biết! … Ách… Cha ngươi muốn nói cái gì?”
-“Còn nữa không thể để cho người khác thấy thân thể của mình, không thể quá mức thân mất với nam nhân”
-“Ách… A… ?” -Thủy nhi vẫn không rõ Lam Điện Diễm muốn nói cái gì, nhưng nàng vẫn gật gật đầu.
– “Được ạ”
Lam điện diễm vừa lòng lộ ra ý cười.
Thủy Nhi cũng trút bỏ được gánh nặng nãy giờ, sau đó vòng tay ôm cổ Lam Điện Diễm, cười hì hì – “Cha nói cái gì cũng tốt” ( Mik: tỷ ui, tư thế này cực kì “mờ ám” a >”< …….hana :Thủy Nhi là sắc nữ á……TN : Cha, thịt hana đi ……ta : chạy….)
Bất quá nàng nghĩ tới cái gì, liền nhanh như chớp thu hồi tiểu móng vuốt, lùi về phía sau, ánh mắt chớp chớp vô tội nhìn Lam Điện Diễm.
Cha đã nói không nên cùng nam nhân quá thân mật.
Lam Điện Diễm thấy hành động nghe lời của Thủy Nhi đột nhiên cảm thấy chính mình vấp trúng tảng đá dưới chân
-“Cái kia…” – Hắn yết hầu thanh thanh , ma xui quỷ khiến lại nói câu –“Cha không tính” (Mik: Đúng là “sói” quanh đây không “hiền”……….hana : Lam ca là sắc lang ta đã nói lâu mà có ai tin ta đâu….LC : hana dao này chán sống à…..ta : chạy
-“Nha nha nha!” – Thủy nhi như con khỉ nhỏ lập tức nhảy lên người Lam Điện Diễm, hai chân vòng qua thắt lưng hắn.
Hai tay thì ôm chặt cổ hắn, thân hình nhỏ nhắn mang theo hương thơm kề sát hắ
-“Đằng”
Lam Điện Diễm cảm thấy máu trong người như chảy thẳng đến ót, thân thể lập tức sinh ra phản ứng.
Cổ họng không tự chủ sự đụng chạm của Thủy Nhi, hắn có chút đông cứng bởi hai tay cùng hai chân của nàng.
Động tác có chút thô lỗ đem bé ném đến sô pha, không ngoảnh đầu lại.
Thân ảnh cao lớn đi ra khỏi cửa, trước khi đi hắn còn buồn bực để lại một câu.
-“Động tác này cũng không bỏ! Bất luận đối tượng là ai!”