Cảm giác đau đớn đã không đến như mong đợi , cái Thủy Nhi cảm nhận được là mình đã rơi vào vòng ôm ấm áp của ai đó , hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra , xuất hiện trước mặt là con ngươi thật ôn nhu nhưng mang theo chút thâm trầm .
Người lạ đối với đôi mắt to đen trong suốt đang mở to của Thủy Nhi thì hơi ngạc nhiên , ánh mắt lóe lên một tia nhìn khác thường .
“Ngươi là ai?” Thủy Nhi chưa thoát khỏi sự kinh ngạc nhìn người lạ có khuôn mặt đẹp trai nam tính hỏi .
Bạch Thế Lạc khóe miệng gợi lên một nụ cười tươi , kia không phải đẹp như mùa xuân tháng ba hay sao , là ấm áp , thật ấm áp , hắn mở miệng nhưng không trả lời : “Ngươi là Thủy Nhi ?” Giọng nói của hắn cũng giống ánh mắt hắn ,thật ôn nhu .
Hắn vừa vào của liền thấy một bóng quần màu xanh bó nhỏ đang linh hoạt bám theo cửa sổ trèo xuống , ánh mắt của hắn không tự giác bị hấp dẫn , thấy nàng bị trượt chân , hắn liền quên mục đích khi đến đây , giúp nàng không bị một phen kinh hãi , may mắn chính là hắn thân thủ lanh lẹ , nếu không thật không dám đoán trước hậu quả sẽ thế nào .
Vừa trở về liền nghe nói Lam Điện Diễm đã thu nhận thêm một gã “dạ sát” mới , hắn nghĩ chính là nàng.
Có điều khi nhìn thấy Thủy Nhi hắn có phần tin tưởng lời đồn đại hắn nghe thấy là sự thật .
Nghĩ đến đây nụ cười trên mặt Bạch Thế Lạc càng sâu.
Lam Điện Diễm cho dù có bao nhiêu lợi hại cũng chỉ là người bình thường thôi , rồi cũng sẽ có điểm yếu a.
(hana : đáng ghét , dám nói xấu LC , đợi đấy.
ta hớt LC oánh ngươi)
“Chú à , người cười thật “âm mưu” nha .” Thủy Nhi nhìn biểu tình của hắn thẳng thắn nói.
(hana : á chính xác là đại thúc, ta đổi thành chú cho hiện đại..haha..chết cười á…đáng đời)
Bạch Thế Lạc một phen sửng sốt , hắn bộ dáng “Tao nhã” là thế , chưa từng lộ ra sơ hở gì , không lẽ tiểu nha đầu này có “Đọc tâm thuật”?
Bất quá, Bạch Thế Lạc rốt cuộc vẫn là Bạch Thế Lạc, ở Ám Dạ Môn này địa vị của hắn rất gần với Lam Điện Diễm ,dù sao cũng là Bạch tướng quân của Ám Dạ Môn nên ngay lập tức đã khôi phục nụ cười hoàn mỹ ban đầu .
“Ngươi có thể kêu ta Lạc.”Bạch Thế Lạc trả lời Thủy Nhi vấn đề khi trước nàng hỏi .
“Lần sau không được chơi trò chơi này nữa , biết chưa ?” Bạch Thế Lạc vẫn giữ ngữ khí ôn nhu , đem nàng đặt trở lại mặt đất , nhưng khi chân mới chạm đất Thủy Nhi đã nhăn mặt kêu lên đau đớn .
Bạch Thế Lạc khẽ nhướn mày rậm , ngồi xổm xuống , một tay chạm đến chỗ đang sưng đó nơi mắt cá chân Thủy Nhi , kiểm tra một chút , sau đó đứng dậy ôm Thủy Nhi lên : “Không vấn đề gì , chỉ là bị trật cổ chân thôi , xử lý một chút là không sao .” (hana :để LC biết ngươi sờ chân TN thì…haha)
“Chú à , ngươi biết cha ta sao ?” Thủy Nhi để mặc Bạch Thế Lạc ôm đi vào bên trong ,dù sao với tình hình hiện tại nàng có trốn cũng không thoát nha .
Bạch Thế Lạc gật đầu : “Đã nói gọi ta là Lạc”
Thủy nhi không trả lời, người ta thích kêu là chú thôi, đây cũng là từ nàng học được trên tivi , như thế kêu cảm giác thật “Mốt” nha.
Người ta có gọi là ông chú đâu , hắn nhìn cũng thật trẻ mà.
(hana : còn gọi ông chú chắc hắn tự tử đây)
Tiếng kêu đói bụng vang lên trong bụng Thủy Nhi .
Bạch Thế Lạc buồn cười nhìn nàng : “Có lẽ nên đi ăn gì đó trước , chân đau từ từ xem cũng được , đã có ta giúp ngươi di chuyển .”
Thủy nhi gật gật đầu.
Đối với chú này đã có chút tình cảm tốt đẹp .
Trên bàn ăn không khí cứng ngắc.
Phong bất động nhìn Lam Điện Diễm, quan sát kỹ khiến hắn phát hiện Lam Điện Diễm vẫn chưa hề động đũa đến món bít tết trước mặt , chính là cứ uống từng ngụm từng ngụm rượu , ánh mắt thường nhìn về phía cầu thang , thấy thời cơ đã đến , Phong giả như lơ đãng mở miệng :
“Blue , Có nên kiểm tra một chút xem Thủy Nhi đã học thuộc bài hay chưa ? “
Lôi vội vàng phụ họa nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Lam Điện Diễm đành rụt cổ về , Lam Điện Diễm nhìn Phong hơi gật đầu .
Ngay khi Phong chuẩn bị đứng lên thì thấy Bạch Thế Lạc đang ôm Thủy Nhi tiến vào
Thấy người tới, Phong, Điện, Lôi, Vân, Vũ lập tức đứng dậy, cung kính chào lớn : “Bạch tướng quân.”
Lam Điện Diễm vẫn như cũ dựa lưng vào ghế , ánh mắt lạnh thấu xương , tầm mắt quét qua Bạch Thế Lạc không một tia tình cảm .
Bạch Thế Lạc mỉm cười gật đầu ý bảo bọn họ ngồi xuống.
Ánh mắt nhìn thẳng về phía Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi sắc mặt , ngữ khí lạnh lùng nhạt nhạt mở miệng :
“Ngươi đến muộn.”
Bạch Thế Lạc khóe miệng cong lên gợi ra ý cười , đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lam Điện Diễm, như muốn chớp lấy một chút biến hóa trên khuôn mặt kia , vẫn ôn như như trước , mở miệng nói : “Chính vì ta đến muộn , mới có thể giúp tiểu thư đây giữ được một mạng .”
Lam Điện Diễm trên mặt vẫn như trước , nhìn không thấy một chút thay đổi cảm xúc : “Phải thế không ?”
Bạch Thế Lạc khóé miệng ẩn hiện nụ cười .
Là Lam Điện Diễm che dấu biểu tình quá tốt hay là những điều hắn nghe đồn về việc Lam Điện Diễm sủng ái tiểu nha đầu này quá mức là không chính xác ?
Bạch Thế Lạc trong lòng mang theo nghi vấn , đem Thủy Nhi đặt ở ghế trống bên cạnh Vân , chính mình ngồi xuống ghế bên cạnh .
Nữ giúp việc giúp Thủy Nhi và Bạch Thế Lạc dọn đồ ăn .
Thủy Nhi nhìn bánh mỳ nóng hầm hập trước mặt ánh mắt lóe sáng , không đợi người giúp việc đặt xuống bàn , nhào đến muốn lấy thật nhanh .
“Đợi chút!” Lam Điện Diễm lạnh lùng nói .
Biết được ý của Lam Điện Diễm , Thủy Nhi nuốt nước miếng , ngẩng đầu , thở phì phì ,trợn mắt với Lam Điện Diễm.
Thấy dỗi không hiệu quả , nàng đành mở miệng tuôn ra một tràng các từ đơn tiếng Pháp với tốc độ kinh hồn , phát âm lại rất chuẩn , nói một hơi không nghỉ …..
Nhìn Thủy Nhi , Phong , Lôi Điện chỉ còn biết trợn mắt há mồm .
Trí nhớ của nàng xem ra cũng tốt đi ! Có cần khoa trương như vậy!
Ngay cả Bạch Thế Lạc cũng phải mở mắt ngạc nhiên tán thưởng.
10 phút sau , trong khi nàng vẫn đang huyên thuyên đọc , khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, thậm chí hơi thở có phần hổn hển…
Điện nhìn chằm chằm Thủy Nhi, nhỏ giọng nói thầm một câu : “giống như cả năm ngàn từ ấy …”
Ngay trước khi Thủy Nhi sắp nghẹn lại , Lam Điện Diễm lạnh giọng ngăn lại : “Đủ rồi !”
Thủy Nhi sau khi mãnh liệt phun một hơi , tê liệt ngã xuống nằm trên mặt bàn , choáng váng , chân tay rã rời , điều cấp bách bây giờ là bổ sung năng lượng , nàng nằm úp mặt trên bàn , tay cuầ quoạng tìm kiếm đồ ăn trên mặt bàn định cho vào miệng .
Nhưng hương thơm ngọt ngào mới dừng ở trước miệng đã bị tiếng nói lạnh lùng của Lam Điện Diễm truyền đến ngăn lại : “Không cho phép ăn .”
Thủy nhi mạnh mẽ ngẩng đầu , thở phì phì kêu la : “Vì sao không cho phép ăn! Ngươi muốn ta học một ngàn từ đơn ta còn học cả một quyển sách mấy ngàn từ , vì sao còn không cho ăn cơm ?”
Lam Điện Diễm mặt không chút thay đổi nhìn Thủy Nhi, đôi mắt lạnh như băng như đao, ngữ khí cũng là không lưu tình chút nào, trong giọng nói tràn ngập uy nghiêm : “Chân của ngươi tại sao lại bị thương , chuyện gì xảy ra?”
Thủy Nhi gấp gáp hít thở , rõ ràng nói : “Bị ngã khi đang chạy trốn .”
Mọi người ngừng thở .
Lam Điện Diễm như trước không chút biểu tình “Chạy trốn?” Dừng một chút , ngữ khí càng thêm âm trầm, làm cho người ta không rét mà run: “…Tốt lắm !” (hana: ca đã dặn không cho chạy trốn…haizz to chuyện nha)
“Blue , người hãy bỏ qua cho Thủy Nhi lần này đi….” Lôi và Điện như ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc , nhỏ giọng cầu xin cho Thủy Nhi.
Lam Điện Diễm quét ánh mắt “Băng ngàn năm” qua hai người mộ lượt khiến hại người không còn dám nói gì .
“Người đâu , đem tiểu thư đến hầm ngầm !”
Thủy Nhi từ đầu đến cuối vẫn trừng mắt nhìn Lam Điện Diễm , nàng thật không tim cha lại làm thế với nàng .Nàng đốt cung của hắn cũng không có bị phạt gì , hiện tại không chỉ không cho nàng ăn cơm mà còn đem giam nàng lại.
Cha từ khi nào lại đối với nàng cay độc như thế.
Trong lúc này ánh mắt mãnh liệt và ủy khuất , nàng khẽ cắn môi , đáy mắt đã dâng lên hai hàng nước mắt , ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Lam Điện Diễm .
Nhưng là, Lam Điện Diễm không hề nhìn đến nàng .
“Còn chờ gì nữa , mau đến đưa tiểu thư đi , không có lệnh của ta không ai được phép mang đồ ăn đến .”
“Đợi chút, Diễm.” Bộ dạng của Thủy Nhi lúc này khiến Bạch Thế Lạc cũng động lòng thương xót : “Thủy Nhi chỉ là nhất thời ham chơi , con bé còn đang bị thương , làm sao nhẫn tâm để bị đói nữa .” Bạch Thế Lạc nhìn bộ dạng Thủy Nhi thật đau lòng .
Lam Điện Diễm ánh mắt chân thật ,đáng tin ,uy nghiêm nhìn phía Bạch Thế Lạc : “Chúng ta nói đến chuyện của người mang về tin tức xấu đi .” Ngụ ý muốn nhắc nhở hắn , chuyện này không đến phiên hắn nhúng tay vào , lời hắn đã nói ra , không thể thay đổi .
Bởi vì, ở trong này, hắn là vua.
Bạch Thế Lạc ánh mắt hơi trầm xuống .
Chính là trong chớp mắt bị hắn làm cho không thể phản kháng , nơi nào đó trên khuôn mặt hắn biểu lộ chút gì đó không cam lòng .
Ha ha! Hắn – Bạch tướng quân dù không cam lòng cũng đành cam chịu a !