Bạch Thế Lạc cố gắng che dấu thái độ của mình lúc này.
Nhưng là “đạo cao một thước ma cao một trượng” , Lam Điện Diễm đã sớm nhìn xuyên bản chất “lòng lang dạ sói” của hắn .
Bất quá đối với vấn đề này, Lam Điện Diễm cũng không lo lắng lắm.
Bên cạnh hắn đâu phải chỉ có mình Bạch Thế Lạc là “sói” thôi đâu , Nhìn theo một góc độ khác , Lam Điện Diễm còn tình nguyện để “sói” ở bên cạnh mình , là “sói” chứ không phải “chó” .
Nuôi “sói” , là một việc tạo cảm giác vô cùng tốt .
Chỉ cần có thể khống chế được thì có thể lợi dụng chính móng vuốt sói kia tấn công kẻ địch , đây thật sự là loại vũ khí vô cùng đắc lực .
Đây là lý do Lam Điện Diễm thích nuôi “sói.”
Bởi vì hắn là ma quỷ ! Không gì có thể ảnh hưởng đến hắn .
Sau khi Bạch Thế Lạc báo cáo xong tình hình tổ chức bên Châu Âu đêm đã về khuya .
Nhìn bóng Bạch Thế Lạc rời đi , Lam Điện Diễm khóe miệng gợi lên một nụ cười lãnh khốc , ngay sau đó , ý cười đột nhiên bị thu lại.
Lam Điện Diễm nhanh chóng đi về phía tầng hầm .
Nghĩ đến ánh mắt trước khi rời đi của “vật nhỏ” , Lam Điện Diễm bàn tay đã bị hắn nắm chặt để lại dấu vết .
Khi cửa được mở ra , Thủy Nhi hình như đang nằm ngủ , nàng đang nằm trên sàn nhà ẩm ướt lạnh băng , sắc mặt có chút tái nhợt , hàng lông mi như cánh bướm lúc này khép hờ , khuôn mặt bao trùm một cảm giác tiều tụy đến xót xa.
Ngọn lửa trong lòng hắn lại khẽ nhóm lên .
Không một chút do dự , hắn thật nhanh đi đến ,ôm lấy nàng trong lòng ..
Khẽ đặt trán hắn lên trán của nàng , chết tiệt , sao lại nóng như thế .
Không kịp nghĩ nhiều , Lam Điện Diễm thật nhanh ôm Thủy Nhi đi về phòng mình .
Đặt nàng nằm trên giường , đôi mắt sáng như gương của Thủy Nhi đột nhiên mở ra , thấy Lam Điện Diễm , Thủy Nhi mạnh mẽ ngồi dậy khiến cho chỗ bị thương nơi mắt cá chân có chút đau đớn khiến nàng khẽ kêu lên .
Lam Điện Diễm theo bản năng tiến đến gần , hắn càng đến gần thì Thủy Nhi càng lùi về phía đầu giường , giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi , đề phòng , phẫn nộ trừng mắt nhìn Lam Điện Diễm.
Không che giấu sự ủy khuất trong ánh mắt , thét lên :
“Ta chán ghét Cha , Ta không muốn nhìn thấy Chá .”
Bộ dạng lúc này của Thủy Nhi khiến cho ngọn lửa trong lòng Lam Điện Diễm có phần bùng cháy , khẽ nhướn mày , hắn im lặng , ngồi xuống bên cạnh Thủy Nhi , một tay khẽ chạm đến vết thương trên chân nàng .
Lam Điện Diễm ấn ấn vài lần trên chỗ chân bị sưng của nàng , những ngón tay thon dài mạnh mẽ sờ trên vết thương của nàng khiến nàng vì đau mà kêu lên.
Không biết có phải vì đau hay vẫn là do bị ủy khuất , nhịn không được nước mắt nàng vội vã rơi xuống .
“Cha xấu xa ! Cha xấu xa ! ….Đau …Ô ô…Ô ô… Ta không muốn nhìn thấy cha …Ô ô…”
Lam Điện Diễm quay đầu nhìn Thủy Nhi khóc , nước măt như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn , ngực hắn thắt lại , nóng lên , khí nóng lan tràn khắp cổ họng hắn.
Vẫn không phát ra tiếng động , Lam Điện Diễm nhanh chóng đến bên hộp cứu thương , lấy ra một hộp thuốc mỡ , xoa lên chỗ sưng đỏ , dùng đôi tay có chút thô ráp nhẹ nhàng mát xa .
Cảm giác lạnh lẽo trên da lại mang đến cảm giác thoải mái , giống như không còn cảm thấy đau nữa khiến Thủy Nhi ngừng khóc , lông mi còn vương một chút nước mắt trong suốt , nhìn động tác của Lam Điện Diễm trên chân từ cảm thấy lạnh dần dần nóng lên , cảm giác nóng bỏng kia vẫn tiếp tục truyền rộng ra , lan lên ngực , cổ họng rồi vành tai , đến cả má cũng có chút nóng lên .
Ngón chân cũng có phần nóng lên , khẽ hồng lên , Thủy Nhi không từ giác gấp khúc ngón chân , muốn đem bàn chân ngọc kia rút khỏi tay Lam Điện Diễm , Lam Điện Diễm kiên quyết giữ chặt bàn chân nhỏ kia trong đôi tay to lớn của mình , tinh tế nhẹ nhàng vuốt đôi chân nàng .
Hai má Thủy Nhi càng ngày càng đỏ hơn .
Nhìn đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng , Lam Điện Diễm nhất thời không kìm chế được tiếp tục chơi đùa đôi chân nàng , ngón chân nàng cuộn cuộn lại khiến hắn có phần căng thẳng , chậm rãi ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi má Thủy Nhi nhuộm một màu hồng , màu hồng kia kéo dài xuống chiếc cổ nhỏ xinh đẹp , xuống cả xương quai xanh khiến Lam Điện Diễm lại ngẩn ra .
Thủy Nhi nhìn qua khe hở của lông mi vụng trộm nhìn Lam Điện Diễm , nhất thời ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau .
Thời gian trong chớp mắt như ngưng đọng .
Nhiệt độ không khí bên trong có chút lên cao , trong không khí như có một dòng điện đang chuyển động không ngừng .
Cô lỗ lỗ… (hana : tiếng bụng kêu á)
Một tiếng động “kì quái” cắt đứt bầu không khí “quái dị” trong không khí lúc này .
Thủy Nhi sờ sờ bụng mình, lại nhớ tới “Tội ác tày trời” của cha nàng!
Mạnh mẽ rút chân mình về , nhảy xuống khỏi giường , nhưng là dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn , Thủy Nhi cả người ngã nhào về phía trước .
Thấy Thủy Nhi đứng không vững , Lam Điện Diễm chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng , không chút suy nghĩ đắn đo , nhanh chóng đỡ được thân nàng , đem nàng ôm trọn trong lòng hắn .
“Buông ra , Ta chán ghét cha , ghét nhất là cha , ghét nhất là cha … ghét…” Nửa tức giận ,nửa như đang làm nũng , lại có chút ủy khuất , Thủy Nhi vung tay hung hăng không ngừng đánh về phía Lam Điện Diễm .
Nắm tay nàng dội vào ngực hắn liên tiếp , mạnh bạo như những đợt mưa xối xả , làm rối loạn suy nghĩ của hắn , rối loạn tư tưởng của hắn , như đang đạp nát lý trí của hắn .
Trong lòng căng thẳng, cổ họng nóng lên.
Lam điện diễm mạnh mẽ túm chặt tay nàng , cúi đầu , môi bạc khêu gợi nhẹ nhàng đặt lên cánh môi đỏ au đang chu ra nũng nịu của nàng , đem tất cả lời trách mắng của nàng toàn bộ nuốt hết vào .
Kia , như có một dòng điện xuyên qua khiến lý trí của hắn mờ dần , suy nghĩ của Lam Điện Diễm lúc này chỉ còn hương vị ngọt ngào của hơi thở nàng.
Hắn chưa bao giờ biết rằng , khi chạm vào đôi môi ấy lại khiến hắn “hồn phi phách tán” , “tâm thần bất định” , mất hết lý trí như lúc này .
“Tiểu ma nữ” kia trên người quả thực có một loại lực hấp dẫn trí mạng, chỉ cần dính một chút , liền khiến cho cả ma quỷ cũng không thể rời ra , chỉ muốn giữ lấy thật nhiều .
Lam Điện Diễm trong đầu cảm xúc vô cùng xáo trộn và mãnh liệt .
Loại cảm xúc mãnh liệt này Lam Điện Diễm chưa từng trải nghiệm !
Loại cảm xúc này khiến Lam Điện Diễm không thể khống chế .
Loại cảm xúc này đối với Lam Điện Diễm thật là nguy hiểm !
Không! Không phải như thế! Lam Điện Diễm cố nắm lấy tia lý trí cuối cùng trong hắn .
Hắn chính là trời ! Hắn chính là thần ! Không có gì là không thể khống chế !
Trong thế giới của ác ma sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện “Không thể khống chế” chứ .
Lý trí trở về khiến Lam Điện Diễm mạnh mẽ đẩy Thủy Nhi ra , tùy ý thả nàng ngã ngồi trên đất .
Cố gắng buộc chặt cảm xúc , lạnh lùng nhìn Thủy Nhi , cố quên đi không khí ôn nhu khi nãy của hai người .
Hành động vừa rồi của Lam Điện Diễm khiến cho Thủy Nhi có phần mơ mộng , nàng cũng không hiểu vì sao Lam Điện Diễm đẩy nàng khiến nàng ngã ngồi trên đất , lúc này đây mặt nàng nhuộm một màu hồng nhuận , mang theo một chút vô tội , một chút ủy khuất , đôi môi có chút sưng đỏ nhìn Lam Điện Diễm .
Chết tiệt! Bộ dáng kia…
Lam Điện Diễm xoay người, không hề nhìn nàng.
Hắn chỉ nghe thấy xôn xao một tiếng , rồi tiếng cửa sổ mở ra , Thủy Nhi nghiêng ngả đi về phía cửa sổ , mở cửa sổ , thân mình nhỏ nhắn linh hoạt nhảy ra ngoài cửa sổ , nhanh chóng theo hướng cửa sổ trèo lên phòng mình .
Ngọn lửa trong lòng Lam Điện Diễm khiến hắn không thoải mái , xoay người , hắn như muốn tiến lên , nhưng lại mạnh mẽ dừng lại , thân hình cứng ngắc đứng tại chỗ , lưng thẳng tắp , chỉ có nơi bàn tay đang nắm chặt kia đang tố cáo “lòng” hắn lúc này .
Hình dáng Thủy Nhi đã không thấy đâu , nơi đó chỉ còn hình ảnh cánh cửa mở ra trống rỗng, Lam Điện Diễm đứng tại chỗ nhìn khung cửa sổ rất lâu , rất lâu , toàn thân cứng ngắc , giống như đã hóa thành tượng đá .