Thủy Nhi thân thể cũng khá tốt, sức chống đỡ thực sự rất cường, phát sốt chỉ trong vòng một ngày liền hết.
Từ sau khi phát sinh chút bệnh Thủy Nhi vẫn không ngoan hơn chút nào ….
Tựa hồ như càng lúc càng trầm trọng hơn.
Còn đối với Lam Điện Diễm thì luôn có ý khiêu khích “Có bản lĩnh thì ngươi cho ta đói chết a!”
Mà chuyện của Thủy Nhi vào tối hôm đó, Lam Điện Diễm cũng không hỏi đến mà đem trách nhiệm dạy dỗ nàng giao lại cho Phong.
Nguyên nhân rất đơn giản —- một đêm kia, hắn phát hiện ra ….
Bản thân mình cũng có “tâm”.
Là ở chỗ này- ở trong tim hắn lại mang theo một tia ấm áp.
Nhưng – hắn là ma … không thể có bất cứ cảm giác này nọ.
Nếu ma không có tâm , thì lúc đó mới không có nhược điểm.
Nhưng có một điều không ai biết đó là , mỗi khi đêm xuống, Lam Điện Diễm luôn cố ý như vô tình nhìn vào phiến cửa sổ ấy.
Thủy Nhi vẫn như một tinh linh nhỏ , nơi nào có nàng thì nơi đó luôn vang lên tiếng cười.
Tiếng cười thánh thót trong thư phòng vẫn vang vọng đến phòng khách.
Lam Điện Diễm đang định ra ngoài một chuyến nhưng vẫn không khống chế được bản thân mà đi theo tiếng cười ,hắn nhẹ nhàng bước lên lầu.
Nhìn tình cảnh trước mắt , trong lòng Lam Điện Diễm bỗng xuất hiện một ngọn lửa trong tâm – một cơn tức giận khó hiểu.
Lôi đang ôm cái eo nhỏ của Thủy Nhi vừa dạy nàng khiêu vũ.
Mà Thủy Nhi chính là đang ngã vào lòng Lôi cười tươi như hoa.
-“Các ngươi đang làm gì ở đây!” – Lam Điện Diễm lãnh giọng hỏi.
Tầm mắt đang cố gắng tránh né nhìn vào Thủy Nhi , có điều nụ cười sán lạn ấy thật sự quá chói mắt .
Lôi dừng bước, nét mặt cũng không che dấu được ý cười –“ Blue , ta đang dạy bổ túc khiêu vũ cấp tốc cho Thủy Nhi.”
-“Nàng không cần phải học khiêu vũ.” – Lam Điện Diễm thô lỗ kéo cánh tay Thủy Nhi , đem nàng đặt vào chiếc ghế trên bàn học –“Nơi này là thư phòng của nàng!”
Nhìn bộ dáng ăn đau của Thủy Nhi, Lôi liền phản xạ có điều kiện , muốn tiến lên nhưng lại ngại Lam Điện Diễm , rốt cuộc cùng dừng bước, khó xử giải thích -“Hôm nay Bạch Tướng Quân đến Tổng Bộ nhờ truyền mệnh lệnh lại cho ngài, tiệc rượu của Âu Dương gia vào ngày 17 chúng ta đều phải tham gia.”
-“Shit!” – Lam Điện Diễm nguyền rủa một tiếng –“Chỉ là năm các người các ngươi! Không bao gồm Thủy Nhi!” – Nguyên nhân cụ thể là gì thì Lam Điện Diễm không muốn phân tích, nhưng hắn không hy vọng Thủy Nhi tham gia cái tiệc rượu chết tiệt ấy!.
-“Ta muốn đi!”- Thủy Nhi lên tiếng.
Cả ngày nàng đều ở trong Lam Cung , hiện giờ đã buồn chán muốn chết rồi!
Lam Điện Diễm cau mày, Thủy Nhi vẫn không nhượng bộ, nhất quyết không đem lời nói đó rút lại.
Nhìn bóng dáng quyết đoán rời đi của Lam Điện Diễm, Thủy Nhi tức giận vung vung cánh tay nhỏ bé lên, dường như muốn đem toàn bộ đống sách vở trên bàn phát tiết cho xong.
Lôi mang theo ý cười sủng nịch, đem một quyển sách đặt trên bàn cho Thủy Nhi….
………………
Nhà ăn trong Lam Cung Điện cũng là nơi mà Lam Điện Diễm dùng để tổ chức các bữa đại tiệc.
Diện tích ước chừng năm trăm mét vuông, mang phong cách Châu Âu, xung quanh được trang trí rất huy hoàng đầy xa hoa nhưng không kém phần cao quý thanh lịch.
Trên tường được treo đầy những bức tranh nổi tiếng của các họa sĩ.
… Mà lúc này đứng dưới chiếc đèn thủy tinh thật lớn ấy chỉ có sáu người.
Trong bộ lễ phục rực rỡ, sáu vị tuấn nam và mỹ nhân ấy giống như những chàng vương tử và công chúa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích vậy.
Bên ngoài thật sự là không nhận ra được, bọn họ chính là nhất sát thủ giỏi nhất trên thế giới.
Nhìn chiếc bàn trải dài trên căn phòng với những món “đồ uống” trong ly thủy tinh hồng hồng lục lục đầy mê người, Thủy Nhi không nhịn được nuốt nước miếng.
Bé nhấp nháy lông mi nũng nịu nói –“Điện , thật sự là đây là hạng mục huấn luyện trong hôm nay sao?”
Điện mặc một bộ trang phục màu trắng mang nét nho nhã của nam nhân Phương Đông, tao nhã gật đầu, âm sắc ôn nhuận –“Nhất Cấp Dạ Sát của Ám Dạ Môn sẽ tùy vào thời điểm mà sắm vai các loại nhân vật khác nhau, quý tộc trong yến hội là vai mà chúng ta thường làm nhất, cho nên nhận biết các loại rượu chính là phần quan trọng nhất” – Điện giương mắt nhìn Vân có ý bảo.
Vân tao nhã cầm một chiếc ly thủy tinh hình hoa Úc Kim Hương, nhẹ ngửi một chút, khóe miệng tao nhã nhếch lên một độ cong –“Chi Hoa Sĩ được ủ trong vòng 12 năm.”.
Sau đó hơi ngửa đầu ra sau nhấp một ngụm, động tác hoàn mỹ đến cực điểm, hoàn toàn có thể ví như người mẫu trên tivi.
Cái này thì có gì khó, ta cũng làm được a!
Thủy Nhi vận một bộ lễ phục màu hồng nhạt có đai đeo cũng học theo bộ dáng tao nhã của Vân, đôi tay phấn nộn giống như bạch ngọc của bé nhẹ nâng ly rượu lên, hơi xoay xoay thân ly rượu một chút để làm cho hương rượu toát lên, sau đó nhẹ nhàng ngửa cổ tao nhã nhấp một ngụm rượu, đúng là tao nhã mà cao quý a! Tư thế kia không phải một tiểu thư khuê các bình thường có thể làm được, nói thế nào nhỉ có lẽ là một công chúa mới có thể làm người ta tin được một chút …..
Ngạch ….
Trừ bỏ con vẹt trên vai a.!
Lôi kinh diễm hỏi –“Thủy Nhi học được từ đâu thế, quả là tao nhã!”
-“Ở tivi a!” – Thủy Nhi cười hì hì nói, giơ cái ly lên cho cái “Tiểu tham ăn” trên vai uống một ngụm.
Phong bưng ly rượu đến gần Thủy Nhi , Thủy Nhi cũng cùng Phong mô phỏng cách uống rượu giống như công chúa và hoàng tử vậy.
Vũ chua chát nói –“Nhận định rượu không phải ở tư thái , thứ chúng ta muốn không phải là một bình hoa.”
Thủy Nhi liếc mắt nhìn Vũ một cái sau đó lại quay sang nhìn Điện –“Điện ca ca, ngươi dạy ta đi, trong vòng một ngày ta nhất định sẽ học hết khẩu vị , tên , năm nơi sản xuất của tất cả loại rượu trên bàn này.”
Điện không kìm lòng được xoa xoa đầu nàng, ngữ khí mang theo vẻ sủng nịch khó phát hiện –“Loại này không thể gấp được, cứ từ từ mà học” – Trên bàn này ít nhất cũng gần trăm loại rượu , Thủy Nhi cho dù có thông minh nhưng tửu lượng cũng không đủ a.
Vũ liếc nhìn bọn họ một cái, nhìn bọn họ che chở Thủy Nhi ,nàng thật sự rất chướng mắt – “Coi như xong, đừng uống phí khí lực , ngươi thấy lúc nào tốt thì hãy làm.”
Thủy Nhi không muốn lôi kéo cánh tay Điện mà làm nũng –“Điện ca ca , ngươi dạy ta đi !” ( Mik: muội … *xịt máu mũi*…hana:…á TN bị ngã đập đầu ở đâu á)
Điện nhìn Thủy Nhi , bộ dáng bé lúc này hắn đã không thể miễn dịch được ….
Nhiều giờ sau ….
-“Cái này là Kiệt Khắc Đan , độ cồn 43 , nơi sản xuất là nước Mỹ” – Thủy Nhi sắc mặt ửng đỏ bưng ly rượu nói với Điện.
Điện khẽ gật đầu.
-“Hồng Phương, độ cồn 43, nơi sản xuất : Tô Cách Lan.”
Điện gật đầu.
-“Cái này đã 70 năm rồi” – Thủy Nhi thân mình có chút muốn nhũn ra, ngữ khí khẳng định nói
Lôi vỗ tay.
Phong mặt vẫn lãnh , nhìn bộ dáng có chút không vững cũa Thủy Nhi nói –“Đủ rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Thủy Nhi lắc đầu, thân thể loạng choạng, bưng ly rượu tiếp theo nói –“Đây là rượu XO của Mã Xa Lợi ..”
Phong bước qua, lạnh lùng nói –“Đúng , ngươi nói đều đúng, nhưng ngươi đã muốn say rồi!”.
Thủy Nhi lắc đầu bưng một chiếc cốc có đế dài, uống một ngụm –“Hì Hì ,Volt Crown.
Ta biết ,cái này là rượu ma cha yêu nhất”.
-“Phong, ta không có say, Phong ,ta nói cho ngươi một bí mật…” – Thủy Nhi ôm lấy cổ Phong , thân hình mềm mại bám lên người Phong (Mik : ah Thủy Nhi “bạch tuột” xuất hiện rồi =.=)
Vì để tránh hành vi của Thủy Nhi, một bàn tay Phong ôm lấy cái eo nhỏ của Thủy Nhi , giọng nói vẫn lãnh liệt như thường –“Thủy Nhi, ngươi say rồi , hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Thủy Nhi làm sao đồng ý, một bàn tay vẫn như trước ôm cổ Phong, một bàn bưng ly rượu, kiểng mũi chân ghé sát vào cổ Phong –“Phong, ta nói cho ngươi một bí mật … Cha -hắn là người xấu…”
Men say làm Thủy Nhi mông lung không biết gì hết.
Bộ dáng của nàng mê người trong lúc này quả là muốn làm người ta phạm tội a, Phong cũng không ngoại lệ, ngữ khí đã ôn nhu hơn một chút , từng chữ phát ra có chút khó khăn dỗ dành –“Ngoan, ngươi say rồi, để ta mang ngươi về phòng.”
Không đợi Phong ngẩng đầu lên, thì cảm thấy một hơi thở mạnh mẽ đang hướng về phía mình.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy …..
Lam Điện Diễm … cặp mắt như muốn phun hỏa tới nơi a ….
(haizzz…khổ thân ca)