Cuồng Ma Sủng Nữ


Lam Điện Diễm nhăn lại mày rậm anh tuấn.

Nhưng không có gì “Dị nghị” cúi đầu “Kiên nhẫn” nhìn Thủy Nhi dùng sức cắn bả vai mình.

Cho đến khi bả vai cơ bắp rắn chắc bị cắn đến bật máu , Thủy Nhi mới nhả ra , hai tay ôm cổ Lam Điện Diễm , hai mắt đỏ au ngước lên nhìn cha .
Hai người nhìn nhau một lúc lâu , Thủy Nhi chậm rãi mở miệng, mang theo chất giọng nồng đậm ngơ ngác , nghi hoặc hỏi : “Cha không thấy đau sao ?”
“Rất đau .” Lam Điện Diễm nhìn chằm chằm vào hai mắt mở to đỏ au như quả đào , thản nhiên nói .
Ác ma hôm nay mới biết được , chính mình cũng biết đau , bất quá , nơi bị đau không phải bả vai .
“Vậy sao cha không kêu ?” Do khóc lâu nên mũi không thông , Thuyt Nhi nũng nịu hừ hừ hỏi.

Đây cũng là một loại “Phong tình” ?

Lam Điện Diễm nghe nàng nói khiến lòng hắn mềm nhũn ra , trong lòng ngứa ngáy , không đáp mà hỏi : “Ngươi còn hận ta sao ?” Đã phát tiết đến như thế liệu vẫn còn hận sao ?
Lời vừa nói ra , Thủy Nhi trong lòng càng thêm ủy khuất , đôi môi mọng đỏ hờn dỗi nói : “Nếu cha đem bả vai cho ta cắn thêm một lần nữa ta sẽ không hận cha nưa !”
Lam điện diễm không nói gì , đôi mắt như trước nhìn chằm chằm Thủy Nhi , khẽ động đậy thân thể , đem bả vai vừa bị cắn đưa đến bên môi Thủy Nhi (hana : huhu ca ơi sao ca ngốc thế …ta ghét Thủy Nhi lắm) .
Thủy Nhi vẫn như trước ôm cổ cha , đôi mắt ấy vẫn sâu thẳm không nhìn thấy đáy , chậm rãi cúi đầu , chậm rãi để miệng lại sát dấu răng còn đang ướt máu …..
Lam Điện Diễm chăm chú nhìn vào động tác của Thủy Nhi , để nàng cắn tiếp vào chỗ ấy dù có đau hắn cũng hoàn toàn không để ý , chỉ cần nàng thôi không còn hận hắn là tốt rồi.

Một chút đau đớn ấy có là gì .
Đúng vậy, hắn không hy vọng nàng hận hắn.
Thủy Nhi chu lên đôi môi đỏ mọng , khẽ thổi một hơi mát mát lên dấu răng của hắn , lại thổi một hơi , cúi đầu , nhẹ nhàng hôn lên vết cắn .
Lam Điện Diễm cả người lập tức cứng ngắc lại , một cái thổi nhẹ của nàng sao lại làm hắn cả người tê dại thế này , đầu vai , nơi vết cắn kia được nàng hôn vào sao lại nóng lên như thế.

Sức nóng từ vai lan dần đến trái tim hắn.

Tim hắn không tự giác đập nhanh lên mấy nhịp , giống như nơi vết cắn kia khi bị hôn , tim hắn cũng nóng rực đau đớn , nhanh chóng lan rộng ra … (hana: ta không hiểu sao tim ca nóng rực lên lại đau đớn , ca này cảm xúa lạ quá…)
Thủy Nhi ngẩng đầu , đôi mắt sưng đỏ ngập nước nhìn Lam Điện Diễm , giọng vẫn thỏ thẻ : “ Mẹ nói , “thổi nhất thổi ,thân nhất thân” sẽ không còn thấy đau nữa .”
Nhất thời Lam Điện Diễm chỉ cảm thấy cổ họng có gì đó nghẹn lại , một cảm xúc mãnh liệt đánh thẳng vào lồng ngực hắn , đánh thẳng vào hốc mắt hắn .
“Thiết boong boong hán tử” lại bởi vì một câu nói của một “tiểu ma tước” mà trong lòng nóng lên , hốc mắt cũng nóng lên , cổ họng thì nghẹn lại nói không nên lời.

(hana:hình như ý nói ca ấy là người cứng rắn lạnh lùng hay sao ấy…ôi ta cũng không biết a)

Vươn một bàn tay , xoa cẩn thận veetts đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn , tinh tế vuốt ve , giọng khàn khàn trầm thấp nói : “Rất đau , có phải không?”
Thủy Nhi , bĩu môi , nước mắt lại dâng lên trong hốc mắt , gật gật đầu, nước mắt như những hạt ngọc lại rơi xuống .
Bộ dạng ủy khuất kia lại càng khiến Lam Điện Diễm thêm đau lòng , không ngừng tự trách vì những giọt nước mắt kia , không kìm chế được dỗ dành : “Ngoan , không khóc , Thủy Nhi ngoan….”
Nước mắt Thủy Nhi vẫn không ngừng rơi , đôi mắt xinh đẹp ngập tràn ủy khuất , ai oán nhìn Lam Điện Diễm .
Ánh mắt kia nhìn khiến Lam Điện Diễm có chút không tự chủ , hô hấp rối loạn , môi bạc khêu gợi như bị mê hoặc , chậm rãi đến gần bên má Thủy Nhi giống như muốn hôn lên gương mặt đang ngập nước mắt ….
“A thu!” Thủy Nhi chọn đúng thời điểm hắt hơi một cái , thế là toàn bộ nước miếng văng vào mặt Lam Điện Diễm.

(hana : bẩn quá…Lam ca ,ca thật đáng thương , sát phong cảnh quá….

ta chẳng biết làm thế nào để diễn tả tiếng hắt hơi nên để nguyên á.)
Lam Điện Diễm đang cương cứng ở nơi nào đó , lại nhớ đến nàng vẫn đang ướt đãm cả người , nhíu mày , thở dài một tiếng , ôm Thủy Nhi nhẹ nhàng đi vào buồng vệ sinh .
Không mất quá nhiều công sức liền có thể nhanh chóng cởi ra toàn bộ lễ phục trên người Thủy Nhi .
Nhưng khi làn da nõn nà trắng mịn kia từ chút từng chút lộ ra trước mặt hắn , Lam Điện Diễm đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong buồng tắm lúc này thật ngột ngạt , hô hấp bắt đầu khó khăn ….
Lại thấy Thủy Nhi đang vô tội nhìn mình , Lam Điện Diễm ảo não nguyền rủa một tiếng , giọng nói lúc này đã không nén nổ mà trở nên khàn khàn : “Ta ở ngay bên ngoài .” Sau đó tức tốc xoay người đi ra khỏi buồng vệ sinh , cửa buồng vệ sinh bị đóng lại không thương tiếc .

Bỏ lại Thủy Nhi một mình ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kím ….
Lam Điện Diễm đứng bên cửa sổ , có một chút sốt ruột nhìn vào cửa buồng vệ sinh , Thủy Nhi đã vào một lúc lâu sao vẫn chưa thấy ra ….
Chờ thêm một chút , Lam Điện Diễm bước nhanh đến , đẩy cửa buồng vệ sinh mới phát hiện nàng đang say ngử trong bồn tắm lớn .
Đúng vậy , đã uống nhiều rượu như thế , lại khóc nữa , không mệt mới là lạ .
Lam Điện Diễm bắt buộc chính mình hung hăng kìm chế những ham muốn đang đâm chồi trong hắn , nhanh chóng đi đến , ôm lấy nàng , cẩn thận mang một chiếc khăn tắm to quấn lấy thân thể “gợi hứng thú” của nàng , đem nàng đặt nằm trên giường mình .
Lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho nàng , Lam Điện Diễm ngồi bên mép giường , nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve hai má Thủy Nhi , bản thân hắn không thể biết ánh mắt của mình nhìn nàng có bao nhiêu “ôn nhu mê luyến sủng ái….”
“Tiểu mỹ nhân say ngủ” này vừa cảm giác khả ngủ ra điểm nhi “Ý tứ” đến đây.
Đến bữa tối khi Lam Điện Diễm nhẹ giọng gọi nàng mấy lần , nàng mơ mơ màng màng rồi lại ôm chăn tiếp tục ngủ , bộ dạng mệt mỏi thật khiến người khác đau lòng , Lam Điện Diễm không muốn đánh thức nàng nên chỉ sai người chuẩn bị sẵn bữa khuya , phòng khi đêm nàng tỉnh dậy đói bụng sẽ có đồ ăn , nàng một khi đã ngủ quả thật ngủ thẳng đến đêm khuya ….
Thật dễ dàng!
Thủy Nhi mơ mơ màng màng , sờ sờ tác tác , cào cào , ha ha , rốt cục tìm được rồi một cái thú vị , dai dai lại mềm mềm , sờ sờ lại xoa bóp , mềm thật mềm .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận