Lam Điện Diễm ý cười nơi khóe miệng càng sâu , đôi mắt như lửa từ từ quét qua thân thể hoàn mỹ mượt mà kia , trong giọng nói mang theo vô vàn từ tính mị hoặc , thì thào hỏi : “Thủy Nhi , nói cho ta biết , rốt cuộc năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?” Đôi mắt kia “tàn sát” quá bừa bãi khiến Thủy Nhi cảm thấy ánh mắt Lam Điện Diễm như có thể thiêu cháy mình , run run nói : “Mẹ nói… nói ta mười sáu ,mười sáu tuổi .”
Lam Điện Diễm cực lực đè xuống hô hấp đang rối loạn của mình , kịch liệt không chế dục vọng đang phập phồng trong ngực , tiếng nói càng trầm , càng tà mị : “Mười sáu tuổi ? Tốt lắm .” Đôi mắt tối sầm lại , không còn cố gắng kìm chế bản thân thêm nữa , hắn mãnh liệt cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia .
Cùng lúc đó Thủy Nhi lại mở miệng oa oa khóc rống lên .
Nàng sợ hãi ! Nàng thật sự bị bộ dáng “Đáng sợ” của cha khiến cho sợ hãi a !
Lam Điện Diễm nhăn mày rậm.
Đôi môi gợi cảm kia chỉ còn cách đôi môi đỏ mọng 0.001mm đột nhiên cứng ngắc , không động đậy .
Lam Điện Diễm cắn chặt răng , cực lực nhịn xuống ý muốn “tàn sát bừa bãi” đang sôi sục trong cơ thể hắn , trên trán đã lấm tấm mồ hôi , khống chế dục vọng , chuyện này chưa bao giờ xảy ra với Lam Điện Diễm .
Bất luận có chuyện gì , chỉ cần Lam Điện Diễm hắn muốn thì không có gì ngăn cản .
Vậy mà lúc này đây ….
“Ta ngoan ! Ta sẽ thực ngoan! Cha không cần ăn ta ! Không cần ăn ta… Ô ô… Ta không cần làm điểm tâm… Ô ô…”
Thủy Nhi thật nhanh nhắm chặt mắt lại lớn tiếng khóc to lên!
Lam Điện Diễm nhìn khuôn mặt ủy khuất của nàng , đôi mắt còn áo áo phun nước mắt , nhất thời cứng ngắc , không thể giải thích chuyện gì xảy ra trước mắt hắn .
Đối với ác ma mà nói, không có gì là không thể ! Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt ! Hắn cũng chưa bao giờ bởi vì mình làm chuyện gì mà cảm thấy gì đó .
Hắn chính là “ám dạ cuồng ma”!
Nhưng lúc này đây , nhìn bộ dạng khóc như mưa của Thủy Nhi , Lam Điện Diễm lần đầu tiên thấy hình như mình đã có hành vi “quá đáng”.
(hana : không quá đáng đâu …huhu thịt đi ….ca hứa cho hana ăn đùi mà…hana tuy yêu nhất cá mực nhưng ăn đùi cũng ngon nha .)
Mười sáu tuổi , thoạt nhìn Thủy Nhi còn như nhỏ hơn tuổi của mình một chút , hơn nữa cũng nên nói , tâm trí Thủy Nhi cũng chỉ bằng đứa trẻ con , hoàn toàn không rành “thế sự” .
Đối mặt với một Thủy Nhi như vậy , lần đầu tiên Lam Điện Diễm cảm thấy không đành lòng “xuống tay”.
Lần đầu tiên hắn không khống chế nổi cảm xúc của mình mà ảo não .
Chết tiệt! Lại là không khống chế được !
Càng chết tiệt hơn chính là , ngoài Thủy Nhi chưa có nữ nhân nào mang lại cho hắn cảm giác dục vọng mãnh liệt như thế , Lam Điện Diễm cũng lần đầu tiên ảo não bởi chuyện này nên đang muốn phát cuồng .
Nước mắt Thủy Nhi vẫn không ngừng rơi , vẫn như suối đang mạnh mẽ chảy ra , Lam Điện Diễm day day huyệt thái dương , thanh âm bất mãn thô ráp hô lên : “Đừng khóc !”
Tiếng rống này lại khiến Thủy Nhi oa oa y y khóc to hơn , nước mắt tựa như thấm ướt hết chiếc áo ngủ của Lam Điện Diễm .
“Không cho phép khóc! Có nghe thấy không!” Lam Điện Diễm lại hướng về phía nàng gào thét.
“Ô ô… Oa oa… Cha không cần ăn ta!” tiếng hét của Lam Điện Diễm lúc này không một chút tác dụng với Thủy Nhi , nàng nhắm chặt mắt , vẫn tiếp tục khóc .
Lam Điện Diễm khẽ cắn môi , bắt buộc chính mình ngăn lại cơn tức, hạ giọng : “Ta không ăn ngươi! Ta không hề muốn ăn ngươi.”
Thủy nhi tiếng khóc cũng bớt một chút , một bên nức nở một bên nũng nịu xác định “ Cha cam đoan không ăn ta ?”
Lam Điện Diễm hít sâu một hơi, mặt nhăn nhó : “Cam đoan …Trừ phi ngươi tự nguyện .” Cuồng ma nhìn sâu vào mắt nàng .(hana: ca này , khôn quá…hắc hắc…nhưng bao giờ TN ngốc mới tự nguyện đây, ca nợ hana cái đùi nhứ)
Thủy Nhi lập tức ngừng rơi nước mắt.
Đôi hàng lông mi ướt nước khẽ chớp chớp , giọng nói như phát ra từ sâu trong cổ : “ Cha còn phải cam đoan không được để ta đói bụng , cam đoan ta muốn ăn gì đều có thể đựoc ăn .”
Lam Điện Diễm bắt đầu hoài nghi không biết có phải là nàng đang cố ý dụ hắn , nước mắt sao có thể “thu phóng” tự nhiên như thế chứ ?
Gặp quỷ , sao lại muốn hắn cam đoan nhiều như thế chứ ? Ha ha ,hai giây sau ..
TM thật đúng là gặp quỷ mà ! Lam Điện Diễm lại bị hàng lông mi ướt nước kia mê hoặc , không tự giác nói : “Ta cam đoan .”
Nghe được lời cam đoan của Lam Điện Diễm , Thủy Nhi lập tức từ trên giường nhảy dựng lên , khiến chiếc khăn tắm trên người cũng rơi xuống theo .
“Dục hỏa” trong Lam Điện Diễm vừa mới bình ổn lại “Đằng” lập tức hiện lên , chết tiệt ! Hắn thật muốn nghĩ “tiểu ma nữ” kia đang muốn tra tấm mình hay sao ???
Đồng thời , cửa phòng hắn bật mở !
Lam Điện Diễm một bước lao đến bên nàng , đem nàng nhét lại vào chăn , đôi mắt sắc bén mang theo lửa của ngọn núi lửa đang muốn phun trào nhìn Doãn quản gia rống lên :
“Không biết gõ cửa sao ??”
Doãn quản gia trên mặt không đổi sắc , nhưng thật ra trái tim hắn đang cực lực tự trấn an bản thân vì cơn giận của cuồng ma.
Soái ca quản gia nhìn Lam Điện Diễm như muốn phun hỏa ra khỏi hai tròng mắt , không dám nói một câu , đem bàn ăn đưa đến , trong lòng lại thầm oán hận , rõ ràng kêu người ta ban đêm chuẩn bị đồ ăn đêm , nhận được chỉ thị của hắn thì lập tức đưa vào , còn đặc biệt dặn “không cho phép gõ cửa” mà.
(hana: khổ thân soái ca quản gia…cư mà sao lại là soái ca nhỉ…haizzz…muốn vào Lam cung ở quá …Mik đi không em….Mik: muội cũng muốn vào ah )
Lần trước bởi vì gõ cửa mà cũng đã bị răn dạy cả nửa buổi , vừa thông suốt , hôm nay không gõ cửa lại khiến bản thân như sắp bị dung nham của cả một ngọn núi dội vào người nóng bỏng ra.
Bạo quân này càng ngày càng khó hầu hạ nha ! (hana : ta hớt LC giờ)
Thủy Nhi ló đầu ra nhìn thấy đồ ăn vui sướng muốn nhảy ngay ra , nhưng thật không may nàng còn chưa kịp động thủ đã bị đôi mắt rực lửa của Lam Điện Diễm nhìn cho đến nỗi phải chui trở vào .
Chết tiệt , “vật nhỏ” này rốt cuộc đem bao nhiêu lời mình nói xem như gió thổi qua tai hay sao ? Nói với nàng bao nhiêu thứ , nào là con gái thì không được để người khác nhìn thấy thân thể , không được tùy tiện thân mật cùng nam nhân , nàng không biết quanh nàng có một “đoàn sắc lang” hay sao [lời tác giả : Ha ha , Lam môn chủ a , ngươi cũng nên tính là một trong “đoàn sắc lang” kia đi….LĐD *rống lên* :cút..!! ].….
(hana : tác giả không sợ chết à….cha thì không sao Lam ca nhỉ…..LC :hana hum nay thông minh quá… đại thanh thưởng hana cái hun nồng thắm….ta *ngất*)