Sau khi quản gia đã rời đi , Lam Điện Diễm nhanh chóng đem áo khoác khoác lên người Thủy Nhi , đặt nàng dựa vào đầu giường , động tác thô lỗ lấy một cái gối chèn xuống phía dưới lưng nàng làm cho nàng thoải mái hơn một chút , tiếp sau mang bàn ăn lại gần.
Thật nhanh chóng làm cho xong mọi chuyện , Lam Điện Diễm nhảy khỏi giương , xông thẳng đến buồng vệ sinh …
Hai mắt Thủy Nhi đã sớm sáng bừng như đèn pha ôtô , thấy đồ ăn đã ở trước mặt , cũng không còn ai ngăn cản liền vồ lấy ăn lấy ăn để.
Cho đến khi bụng đã ngang ngang mới ngẩng đầu nhìn về phía buồng vệ sinh .
Di?
Kì quái nha , đã quá nửa đêm còn tắm gì chứ ??
Ha ha, nàng còn không biết, hắn là đang tắm nước lạnh nữa cơ !!!
Thủy Nhi vù vù ăn cho xong , lại theo cửa sổ bò về phòng mình , đối với chuyện say rượu làm loạn nàng một chút cũng không có ấn tượng , càng không biết chính mình trước mặt Lam Điện Diễm sử dụng “điểu ngữ” mà gây nên chuyện (nếu Thủy Nhi nhớ chuyện này đảm bảo sẽ thấy hối hận vô cùng – lời tác giả)
Lam Điện Diễm sau khi ra khỏi buồng vệ sinh , nhìn đến chiếc giường lớn trống không , nhất thời trái tim cảm thấy trống rỗng , buồn bã nhìn theo hướng cửa sổ….
(hana : khổ thân ca quá..
ghét TN)
……………………….
Sáng sớm, Thủy Nhi tâm tình sảng khoái đi ra khỏi phòng .
Di ? Không có người ? Mọi người hẳn là đều đang ở nhà ăn đi.
Hôm nay không biết có món gì , Phong Lan kia không có nói nha ?
A, nguyên lai rời giường muộn không phải chỉ mình ta nha ! Di ? Không lẽ Phong mà cũng dậy muộn a !!
Người kia đúng là Phong nha , một thân một màu trắng thuần khiết , dáng thẳng tắp đứng ở đầu cầu thang.
Bộ dạng như đang đợi ai đó (hana : còn ai nữa , còn nướng hơn cả hana…hứ )
Thủy Nhi đến gần hơn một chút thì phát hiện hốc mắt Phong có chút đỏ , có phải đem qua không ngủ được không ???
Thủy Nhi đứng trước mặt Phong , ngẩng đầu lên , hua hua tay trước mặt hắn : “Hi ! Sao còn ở chỗ này a ?” Đã ngủ dậy muộn còn không mau chạy !!!
Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhi , thản nhiên hỏi : “Đêm qua không có chuỵên gì chứ ??”
Thủy Nhi nhướn mi , nhếch môi đỏ mọng hỏi ngược lại : “Có chuyện gì là chuyện gì ??” ăn khuya thật ngon nha , có điều thật tiếc ….Không được ăn thạch hoa quả nha !
Phong nhìn chằm chằm bộ dạng của Thủy Nhi thở dài một hơi , lắc đầu , giọng nói nhẹ như mây nói : “Đi xuống thôi .” Rồi xoay người bước đi.
Thủy Nhi nghiêng nghiêng đầu khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng đo xuống nhà ăn .
Hình như hắn chờ ở chỗ này chỉ vì hỏi nàng một câu .
Có điều , Thủy Nhi không rõ lắm .
Nhà ăn :
Lam Điện Diễm, Lôi, Điện, Vũ, Vân, sớm đã ngồi ở trên bàn ăn.
Nhìn Phong và Thủy Nhi song song đi tới , Lôi bật thốt lên : “Thủy Nhi , ngươi không sao chứ ??”
Thủy Nhi nhíu mày, nhìn Lôi, lại nhìn sang Phong : “Vì sao các người ai cũng hỏi ta như thế ??”
Phong mặt vẫn bình lặng như trước , thản nhiên nói : “Không có việc gì !!”
Lôi nhìn Phong, ngữ khí có chút trêu ngươi : “Phong, lần đầu tiên thấy ngươi dậy muộn nga.”
Phong liếc mắt nhìn Lôi một cái , vẫn là không có biểu tình gì thay đổi trên mặt , như không có chuyện gì .
? !
Lam Điện Diễm đem ly cà phê nện thật mạnh trên bàn , mặt lạnh lùng nhìn hai người đến muộn .
“Chủ nhân, Diệp tướng quân đã đến đây.” Doãn quản gia cung kính tiến vào truyền lời.
Lam Điện Diễm thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mắt Thủy Nhi , gật gật đầu ý bảo cho người vào .
Tiến vào là một người nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi mang nét đẹp phương đông, là một đại mỹ nữ và cũng chính là vị nữ tướng duy nhất của Ám Dạ Môn.
Nàng chuyên phụ trách viện nghiên cứu vũ khí sinh học – Diệp Tái Á .
Phong nho nhã lễ độ nhừng đường cho Diệp Tái Á.
Diệp Tái Á lộ ra ý cười cao ngạo lạnh như băng : “Phong càng ngày càng có mị lực nha .”
Phong như trước thần sắc vẫn không một chút thay đổi , theo bản năng lùi từng bước , đem Thủy Nhi đẩy về phía sau người .
Lam Điện Diễm hơi nhíu mày , hai người xuất hiện cùng một lúc đã khiến hắn sau một đêm mất ngủ tâm tình lại càng không tốt !
Diệp Tái Á cũng không chú ý đến Thủy Nhi.
Nàng luôn cao ngạo như chim khổng tước , trong mắt nàng luôn chỉ có mình Lam Điện Diễm.
Vị “Tuấn mĩ như thần , tà ác như ma quỷ” luôn khiến nàng si mê ! Làm cho nàng cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân hắn , vì hắn làm mọi chuyên! (hana : Sói xuát hiện…Mik: muội thấy con sói này chưa chắc đã “sói” bằng TN nha *cười gian tà*)
Thủy Nhi nhìn theo Diệp Tái Á thấy được ánh mắt nóng rực , trong lúc nhất thời không biết tức giận ở đâu ngùn ngụt bốc lên (hana : chua quá a….mik thấy không ?… Mik: *ôm bụng cười* ..
thật là hết nói với TN =.=)
Diệp Tái Á bày ra đôi mắt đủ để câu dẫn hồn phách người khác phóng thẳng về phía Lam Điện Diễm , khóe miệng lộ ra nụ cười hoàn mỹ , chớp chớp đôi mắt màu lam trong như ngọc , thanh âm giống như tiếng chim hoàng anh vui hót : “Diễm , Như ngài muốn .”
Lam Điện Diễm đã giao phó công việc , nàng luôn có thể hoàn thành một cách xuất sắc và nhanh chóng nhất.
Đây là thành quả mới của nàng , có nó , cam đoan cho bất cứ tên hỗn đản nào cũng phải đi vào khuôn khổ .
Lam Điện Diễm đem ánh mắt chuyển tới Diệp Tái Á , mặt không chút cảm xúc , không một chút tán thưởng , chỉ khẽ gật đầu .
Chỉ cần như thế Diệp Tái Á đã thập phần thỏa mãn , chỉ cần được hắn khẳng định , đánh giá ,hết thảy đối với nàng đều là bảo bối trân quý .
Diệp Tái Á bộ dạng thướt tha thả bước đến bên người Lam Điện Diễm , nơi đó vừa vặn trống một chỗ , Diệp tướng quân dáng bộ như muốn ngồi xuống , Lam Điện Diễm lạnh lùng : “Mau lấy ghế cho Diệp tướng quân .” Ngụ ý …Vị trí này không phải của ngươi .
Diệp Tái Á sửng sốt một chút, lần này nàng mới nhìn thấy một “tinh linh tuyệt mỹ” đang đi về phía nàng .
Thủy Nhi thở phì phì đẩy người Diệp Tái Á xích qua một chút , đặt mông ngồi xuống “ghế của nàng” .
Hừ!
Nàng không thích Diệp tướng quân này ! Siêu cấp không thích ! Nàng ta nhìn cha như đang nhìn một món ăn yêu thích , chỉ thiếu nước chảy luôn nước miếng thôi a
Điều này làm cho Thủy Nhi thật sự khó chịu ! khó chịu cực độ !