Diệp Tái Á có chút xấu hổ khi bị Lam Điện Diễm tỏ thái độ không muốn cho ngồi bên cạnh , tuy không cam lòng nhưng vẫn bảo trì tư thái hào phóng , đi đến nơi nữ giúp việc chuẩn bị cho mình.
Lam Điện Diễm liếc nhìn Thủy Nhi một cái , ý bảo nữ giúp việc bắt đầu dọn bàn .
Ngày hôm qua bởi vì say rượu , Thủy Nhi gần như hai bữa không có cơm ăn , tuy rằng đêm qua đã có ăn qua chút ít nhưng không ăn thua , thế nên bụng nàng vẫn lợi hại như trước .
Ha ha , cho nên sức ăn của Thủy Nhi giờ gấp hai lần người thường.
Lam Điện Diễm nhìn bộ dạng ma đói của nàng lòng có chúy khó chịu.
“vật nhỏ” này chắc hôm qua đói bụng lắm đây.
Nâng tay ý bảo nữ giúp việc mang thêm cơm cho nàng .
Diệp Tái Á lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái có sức ăn kinh hoàng như thế , nhìn nữ giúp việc đã thêm cơm bốn lần , khóe miệng Diệp tướng quân gọi lên một tia đùa cợt lạnh lùng : “ Khả năng tuyển người của Diễm quả thật hơn người .”
Mặc cho ai cũng đều nghe ra trong lời nói ra đầy trào phúng.
Lam Điện Diễm mắt lạnh quét qua Diệp Tái Á.
Thủy Nhi cũng chỉ sửng sốt một chút nhưng cũng không có phản ứng gì .
Phong đem đĩa đồ ăn hắn chưa động vào đẩy tới trước mặt Thủy Nhi , phá lệ mở miệng : “Thủy Nhi tinh thông rất nhiều vấn đề , có điều tinh thông nhất chính là “Ăn nhiều” để duy trì thể lực và có thể bảo trì hình dáng hoàn mỹ.”
Chỉ một câu ý nói Thủy Nhi vì huấn luyện cần nhiều thể lực nên ăn nhiều lại đánh trúng vào chỗ đau của Diệp Tái Á , mọi người trong Ám Dạ Môn không ai không biết , bình thường Diệp Tái Á chỉ có thể ăn chay , chỉ cần dính một chút thịt cũng có thể tăng cân rất nhanh.
(hana : Phong ca No.1 , nói câu nào chết câu ấy)
Mọi người khóe miệng không tự giác gợi lên một ý cười nhạt .
Ngoại trừ bản thân Diệp Tái Á và LAm Điện Diễm .
Trên mặt Diệp Tái Á đã hiện lên một chút không kiên nhẫn , ánh mắt ủy khuất nhìn Lam Điện Diễm .
Lam Điện Diễm sắc mặt càng thêm khó coi.
Lạnh lùng hô lớn : “Phong !”
Chỉ một chữ nhưng mang theo mười phần uy nghiêm , lại mang theo bất mãn cùng lửa giận .
Phong được luyện để thành người nối nghiệp chức Ám Dạ Môn chủ , cho nên bất luận là cái gì , tình huống gì Lam Điện Diễm luôn tạo uy tín cho hắn , không dễ dàng trách mắng hắn .
Cho dù là năm vị tướng của Ám Dạ Môn , đối với Phong vẫn có ba phần kính sợ .
Nhưng là , hôm nay , Lam Điện Diễm xem như ngoại lệ !
Chuyện của Thủy Nhi khi nào đến lượt hắn nhúng ta quản lý chứ , nhìn bộ dạng hắn ở cùng Thủy Nhi lửa giận trong Lam Điện Diễm lại hừng hực sôi trào như dung nham núi lửa đang muốn thoát ra ngoài , không sao áp chế xuống được.
(hana : ghen… a)
Phong vẫn không hề có phản ứng .
Phẫn nộ trong giọng Lam Điện Diễm ai cũng có thể nghe ra , nhưng mọi người ai cũng nghĩ hắn vì Diệp Tái Á mà phát hỏa .
Thủy Nhi thấy Lam Điện Diễm vì Diệp Tái Á mà nổi giận , trong lòng lại càng thêm khó chịu !
Nhưng nàng chỉ liếc liếc mắt vài vòng , kiềm chế không làm gì khác .
Hừ! Như thế này cho ngươi biết ta giỏi gì nhé !
Trước mắt chuyện quan trọng vẫn là hưởng thụ những món ăn yêu thích.
Chưa ăn no nên Thủy Nhi không khách khí ăn luôn phần ăn mà Phong đưa đến , vị cay thật ngon….
, nếu có thêm ….
Thủy Nhi cúi đầu tiếc hận nhớ đến tối qua món ngon bị Lam Điện Diễm ném đi , ngẩng đầu nói với nữ giúp việc : “Có thể ăn thạch hoa quả không ?”
“Phác…” (hana : tiếng phun cà phê của Lam ca…nghe cũng hay nữa… Mik: miễn bình luận =.=)
Lam Điện Diễm bất cẩn phun ngụm cà phê trong miệng , mặt cứng lại , nhíu mày nhìn Thủy Nhi .
Lôi cười sủng nịnh : “Thủy Nhi sao đột nhiên lại muốn ăn thạch hoa quả ?”
Thủy Nhi không tim không phổi nói : “Còn không phải …”
“Thủy Nhi !” Lam Điện Diễm bạo rống lên , lạnh giọng ngăn không cho nàng nói hết câu .
Ngoài soái ca Doãn quản gia ở ngoài , không một ai biết chuyện Thủy Nhi “qua đêm” ở phòng Lam Điện Diễm , cũng bởi Thủy Nhi luôn có thói quen ra vào bằng đường cửa sổ …
Mà Doãn soái ca lại là siêu cấp quản gia.
Tự nhiên sẽ không “bà tám” nói lung tung.
Lúc này , Lam Điện Diễm nếu không ngăn cản , không biết Thủy Nhi kia còn nói ra được chuyện gì .
Thủy Nhi trừng mắt liếc nhìn Lam Điện Diễm một cái.
Như vậy hung hăng quát nàng , “tiểu ma nữ” càng tức giận!
Phải biết rằng , chọc giận “tiểu ma nữ” hậu quả khôn lường nha !
Không phải chỉ là ăn cái thạch hoa quả hay sao ? Làm cái gì mà hung hăng như thế , đều là tại cái người Diệp Tái Á kia !!!
Diệp Tái Á thấy Lam Điện Diễm giận dữ với Thủy Nhi , hòn đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống .
Nàng tự tin , ngoại trừ bản thân nàng không ai có thể xứng với Lam Điện Diễm , Lam Điện Diễm là của nàng , người khác đừng hòng tơ tưởng.
Nhìn xem , tiểu nha đầu này nhất định không phải là đối thủ của nàng.
(hana : Diệp ngu ngốc nằm mơ gặp Tưởng giới thạch)
Đã xác định Thủy Nhi không thể nào uy hiếp đến mình , Diệp Tái Á rất khí chất , được thể , giả độ lượng nói một câu : “Diễm , đừng hung hăng với trẻ con như thế .” Giống như nàng đã là chủ nhân nơi này vậy .
Sau đó Diệp mỹ nhân tao nhã dùng dĩa găm một mảng rau salad xà lách , đưa lên gần miệng cũng không quên hướng mắt liếc nhìn Lam Điện Diễm , không chú ý đồ ăn đang gần đôi môi đỏ kia không chỉ là rau mà thôi!!!
Cảm thấy được bên môi có gì đó , Diệp Tái Á vừa mở mắt , mẹ ơi … Ở trên dĩa của nàng là một con tiểu bạch xà đang mở lớn mắt nhìn nàng .(hana : đại thanh tái xuất giang hồ *vỗ tay*)
“A!” Một tiếng thét chói tai phát ra từ miệng nàng , thật không hợp với hình tượng đại mỹ nhân của nàng trong Ám Dạ Môn.
Ngay sau đó con rắn trơn trược kia không biết đã đi về phương nào ? Chỉ thấy Diệp tướng quân sắc mặt trắng bệch , tay chân sờ loạn , cho vào áo , ngực …với không tới , sờ không tới , túm lại cũng không được ! Thật là vừa sợ vừa xấu hổ , vừa giận vừa tức , lại thêm phần ghê tởm !
Kia thân mình lạnh băng , rắn nhỏ thân mình trắng mịn linh hoạt đã sớm chui vào trong quần áo Diệp tướng quân , trượt dài trên làn da non mịn , theo các đường cong trên người nàng …nhẹ nhàng nhẹ nhàng …
Diệp Tái Á hai chân bấn loạn , sắc mặt đã không còn giọt máu , cắn chặt răng kêu oa oa !
Mọi người hết trừng mắt nhìn Diệp Tái Á , lại nhìn nhìn Thủy Nhi…
Lam Điện Diễm nhăn mày rậm , bất mãn gầm nhẹ với Thủy Nhi : “Thủy Nhi !”
Thủy Nhi đứng bật lên, căm tức khiêu khích Lam Điện Diễm !
Lam điện diễm nghiêm túc , mặt bình tĩnh , ánh mắt tràn đầy uy nghiêm , làm cho người ta không tự chủ được bị sự bá đạo kia thuần phục.
Không giận dữ , chỉ lạnh lùng uy nghiêm nói : “Hạn chế những hành vi thừa thãi của ngươi lại !”
Thủy Nhi chính là sợ nhất bộ dạng này của Lam Điện Diễm .
Vừa rồi nàng đã nghĩ kỹ , nếu Lam Điện Diễm tiếp tục rống nàng , nàng sẽ không chấp hắn , chỉ là sẽ cho Đại Thanh kia cắn nàng ta một cái…!
Nhưng Lam Điện Diễm không hề rống bạo , ngược lại mặt lạnh không đổi , tựa như vị quân vương đứng đầu thiên hạ , trong giọng nói có sự kiên định khiến người khác không thể phản kháng , Thủy Nhi giật mình , không tình nguyện thổi một tiếng “Khẩu tiếu”.
Con rắn nhỏ liền chui ra khỏi người Diệp Tái Á.
Diệp Tái Á nhanh tay túm được nó .
Đồng thời , Lam Điện Diễm lạnh lùng nhìn thị về ra lệnh : “Người đâu , mau bắt lấy nó !”
“Không cho phép!” Thủy nhi nhanh chân chạy đến trước Diệp Tái Á , ý đồ muốn đoạt lấy Đại Thanh trong tay nàng ..
Diệp Tái Á vừa rồi vì bất ngờ nên mới hoảng sợ , tuy vừa rồi sợ nhưng không có nghĩa là nàng thật sự sợ rắn , thấy Thuỷ Nhi lao đến nàng càng túm chặt hơn .
Hai người một người muốn giữ , một người muốn cản ! Người giành , người giữ , kéo qua kéo lại , không ai nhường ai , Diệp Tái Á kinh nghiệm chiến đấu nhiều , nhưng Thuỷ Nhi căn bản chẳng sợ ai , xông thẳng vào đánh Diệp Tái A , vì bảo vệ Đại Thanh nàng quyết liều mạng .
Nhưng hai người “so chiêu” một lúc , không biết là Thuỷ Nhi dây dưa quá đáng hay vẫn là Diệp Tái Á động tác quá mạnh , trong lúc hỗn loạn , không biết tay ai , móng vuốt ai , một phát khiến bình thuốc nhỏ Diệp Tái Á mang đến bật nắp đổ ra , rơi xuống đất .
“Mau rời khỏi đây !”
Lam Điện Diễm hét lên gần như đồng thời với lúc chiếc bình kia rơi xuống đất , đôi tay như tia chớp ôm chặt lấy Thuỷ Nhi , nhanh chóng che mũi nàng lại , Phong bình tĩnh đi nhanh ra phía ngoài .