Cuồng Ma Sủng Nữ


Đại Thanh rốt cuộc cũng được bò lên đai lưng làm “Vật trang sức”, vì cái “đả kiếp” khi nãy mà Thủy Nhi kiếm được không ít tiền khiến cho cái bao nhỏ phình to ra..

Đều là tiền mặt nga.
Thủy Nhi lại một lần nữa bước vào quán kem khi nãy.

Lúc này người nghênh đón nàng lại là một đại tỷ tỷ siêu cấp xinh đẹp, ôn nhu hòa ái.
Thần tiên tỷ tỷ nhìn ra càng tươi mát hơn ly kem a.
-“Tiểu muội muội, em cần dùng gì?” – Thanh âm của thần tiên tỷ tỷ cũng thật mềm mại nga.
Thủy Nhi đem toàn bộ tiền trong bao nhét vào trong tay thần tiên tỷ tỷ, dùng thanh âm thanh thúy như chiếc chuông bạc nói –“Ta muốn ly kem lớn nhất trong tiệm này!”
Thần tiên tỷ tỷ nhìn đống tiền trong tay sau lại quay nhìn một “tiểu tinh linh” tuyệt mỹ trong “khói lửa” nhân gian phía trước mặt.

Nàng lộ ra ý cười, kiên nhẫn giải thích –“Tiểu muội muội, em nhiều tiền như vậy căn bản có thể mua hết cả cái quán này đấy.! Nhưng ly kem lớn nhất thì không cần dùng nhiều tiền như thế đâu.” – Ngón tay ngọc ngà của thần tiên tỷ tỷ cầm lấy mấy xu trong đó rồi lại nhét tiền trở lại bao cho Thủy Nhi.
Để cái bao vào tay Thủy Nhi, nhỏ giọng nói –“Đem tiền cất vào bằng không sẽ gặp người xấu đấy!”
Thủy Nhi chớp chớp mắt nhìn thần tiên tỷ tỷ.

trên mặt tỷ tỷ ấy rõ ràng đang viết năm chữ lớn –“Người lớn siêu cấp tốt” , nàng nhẹ nhàng nói –“Cảm ơn tỷ tỷ, ta có thể hỏi tỷ ngươi một vấn đề không?”
Thần tiên tỷ tỷ gật đầu.
-“Tỷ tỷ có biết “Thượng Đế chi sống” ở đâu không?” (Mẹ Thủy Nhi đem nàng đến cánh rừng cây cối nguyên thủy có tên là “Thượng đế chi sống”).

Thủy Nhi đang muốn hỏi đường về nhà nhưng cũng rất cẩn thận, không tùy tiện hỏi một người đi đường nào…
Thần tiên tỷ tỷ suy ngẫm một chút, nhíu mày, thanh âm vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như trước –“Không có nghe qua.

Đó là cái gì?”
Thủy Nhi có chút thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn bỗng tối sầm lại, nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại thần thái, bộ dáng như chẳng hề để ý –“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Thủy Nhi đưa tay tiếp nhận ly kem của thần tiên tỷ tỷ sau đó xoay người rời đi.
Thần tiên tỷ tỷ nhìn bóng dáng cô đơn của Thủy Nhi nhịn không được kêu lên –“Uy… Tiểu muội muội.”
Thủy Nhi quay đầu

Thần tiên tỷ tỷ vẫn mỉm cười như trước –“Nếu em có chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm ta.

Ta tên là Âu Dương Phiêu.”
Thủy Nhi gật gật đầu, khuôn mặt lại một lần nữa lộ ra ý cười, nàng thích tỷ tỷ này.
-“Tên ta là Lam Thủy Nhi.

Ngạch ..

Tỷ tỷ, ta đến nơi này có thể tìm được tỷ tỷ sao?”
Âu Dương Phiêu gật đầu –“Nếu tỷ không có ở đây thì muội có thể đến trang viên của Âu Dương gia cũng có thể tìm được ta.”
-“Âu Dương trang viên ở nơi nào?” – Thủy Nhi hỏi.
Âu Dương Phiêu hơi sửng sốt một chút –“Cứ hỏi thăm thì sẽ biết.”
Âu Dương trang viên ở An Thành không người nào là không biết, trình độ xa hoa cũng gần với Lam Cung nga!
-“Nhớ rõ nga, tiểu muội muội nếu có gặp khó khăn cứ việc đến tìm a.” – Âu Dương Phiêu nhìn Thủy Nhi, cảm thấy tiểu nữ hài trước mắt rất đơn thuần, không rành thế sự.

Điều này khiến cho người thiện lương như Âu Dương Phiêu không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Thủy Nhi.
-“Ân, Phiêu tỷ tỷ.

Ta ở tại…” – Thủy Nhi vừa định nói nhưng cuối cùng vẫn để lại trong lòng.

Nàng không thể tùy tiện nói cho người ta biết mình ở Lam Cung.

Tuy rằng nàng rất hợp duyên với Âu Dương tỷ tỷ nhưng cũng không nên nói.
Âu Dương Phiêu cũng hiểu, chỉ gật đầu.

Người khác không muốn nói hiển nhiên là có “nan ngôn chi ẩn” (trong đó có ẩn tình), nên nàng cũng không muốn hỏi thêm.
Điều này càng khiến Thủy Nhi cảm thấy càng có hảo cảm hơn.
Tạm biệt Âu Dương Phiêu, Thủy Nhi phấn khích bước vào thế giới mới để “loạn dạo”.


Mọi thứ đều mới mẻ đối với nàng.

Với một túi tiền đầy như thế, Thủy Nhi lần đầu tiên học người ta cách “cuồng mua sắm”.
Nàng chạy đến trung tâm mua sắm, thử hết quần áo đẹp, rồi lại gói một đống bao đem về.

Sau đó lại đến tiệm uốn tóc, đem mái tóc xinh đẹp dài đến thắt lưng của mình uốn lọn sóng.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ giai nhân trong gương, với bộ tóc xinh đẹp thiệt là hảo a!
“Tuy là chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng không phải là chưa từng nhìn thấy con heo”(một câu danh ngôn )!Thủy Nhi cũng từng xem qua TV và tạp chí nên đối với cuộc sống này cũng không quá xa lạ lắm.

Vì thế nàng mang theo Huyền Vũ cùng Đại Thanh đến công viên, quán bar, rạp chiếu phim, thống khoái mà thử mọi nơi.
Thế giới này thì ra lại phấn khích như thế.

Cuộc sống cũng có thể thú vị như thế a!
Cứ như vậy mà náo loạn, Thủy Nhi nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện quay lại “Thượng đế chi sống.”
Thế giới này thật là đáng yêu, nếu quay trở lại rừng rậm kia ….

Không có KFC, không có kem ly,không có xe, càng không có cha nữa… Thủy Nhi cảm thấy buồn.
Nếu không quay lại Lam Cung mà sống cuộc sống tự do tự tại này thì sao? …..

Nhưng nếu không quay trở về Lam Cung, Tủy Nhi rất nhớ cha … Nhưng nếu trở về, Thủy Nhi cũng không thích chuyện đó…..!!!
Hơn nữa nàng còn đem Vũ quăng vào “vật lộn khí” , khi cha trở về nhất định sẽ rất giận!
Thủy Nhi một bên vừa suy nghĩ nhưng vẫn tiếp tục “loạn dạo”, không ngừng tự hỏi
Ha ha ..

Nếu đã không tốt , tạm thời đừng nghĩ nữa, không bằng đi đến nơi nào đó chơi đùa thì tốt hơn!!!

-“Đại Thanh, ngươi sao vậy?”
Đại Thanh cảm thấy rất mệt nhọc, choáng váng vúi đầu gục trên vai Thủy Nhi, mệt nhọc nói ra hai chữ -“Đói bụng.”
Thủy Nhi dừng chân, sờ sờ bụng.

Đúng là đói bụng nga !! Nàng còn chưa ăn cơm.
Tìm một nhà ăn đi.
Tìm nhà ăn !!! Phương pháp đơn giản nhất của Thủy Nhi chính là chọn một nơi nào cao nhất để vào, nhà ăn nơi đó nhất định là tuyệt nhất a!
Ân! Chính là chỗ kia!
Thủy Nhi khiêng Huyền Vũ, chỉ về hướng trước mà hô –“Let’s go!!!”
Kiến trúc cao nhất ở An Thành chính là khách sạn năm sao Phong Vân, bên trong quả thật là có nhà ăn.
Thủy Nhi tiến vào trong khách sạn cao nhất ở An Thành.

Đánh giá xung quanh một chút.

Khí phái xa hoa ở nơi đây đúng là chỉ kém một chút so với Lam Cung.

Có điều đối với Thủy Nhi mà nói thì không quan trọng.

Đồ ăn ngon mới là quan trọng nhất!
Một nam phục vụ tuy đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhưng khi nhìn thấy Thủy Nhi tâm đột nhiên cảm thấy si ngốc, hai mắt dường nhu đang chuyển thành hình trái tim vậy, tay chân đều lóng ngóng dẫn Thủy Nhi đến một cái bàn trống.

Sau đó lại vô tình đâm sầm vào một cây cột mà chảy máu mũi =.=
Bất qua nam phục vụ kì quái này cũng không ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của Thủy Nhi.
Thủy Nhi mở thực đơn ra, trực tiếp nói với nam phục vụ -“Này một tờ, còn cái này cũng một tờ, còn một tờ này nữa, toàn bộ mỗi dạng mang đến một phần.”
Ha ha ha, Tiểu Thủy Nhi không phải gọi một món , mà là một “trang”!
Phục vụ trừng mắt, lắp bắp –“Tiểu… tiểu thư, ngài đi một mình sao?”
Thủy Nhi lắc đầu –“Không, còn có bạn hữu của ta.”
Huyền Vũ vỗ vỗ cánh kêu –“Chính là ta.”
Đại Thanh mới nhú đầu ra, liền bị Thủy Nhi ấn đầu trở về -“Đúng rồi, nơi này có trùng sạch không?”
-“Trùng sạch??”
-“Đúng vậy, loại trùng nào cũng được, hoặc là rết xào nấu gì cũng được.


Hầm cũng có thể.”
Đại Thanh ở trong bao kêu xèo xèo –“Nga… muốn ba tầng đồ ăn…” – Thủy Nhi bổ sung nói sau đó lại tặng cho nam phục vụ ấy một nụ cười “tiêu chuẩn” của thục nữ.
Phục vụ đó lại tiếp tục phun huyết, như si như dại, choáng váng mang thực đơn rời đi, miệng vẫn thì thào nói –“Có ..

ha ha, có thề a…”
Chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được bày ra trước mắt, đầy cả một bàn.

Còn có thể rết hần xào nấu đủ loại nữa.
Thủy Nhi thả Đại Thanh ra, mang theo Huyền Vũ cùng nhau “đánh chén” đống đồ ăn trước mặt.
Vận động quá nhiều một ngày cho nên cần bổ sung dinh dưỡng a!
___________________________________
Nói đến Lam Điện Diễm lúc đi thị sát tiến triển của cơ sở sở mối nhất.

Nghe báo cáo mà lòng hắn không yên.
Rốt cuộc không nhịn được liền bỏ mặc Diệp Tái Á đang báo cáo mà nhanh chóng rời đi.

Vào hành lang, gọi điện về cho Lam Cung.
Doãn quản gia nghe máy.
Lam Điện Diễm cũng không dư lời vào thẳng vấn đề -“Tiểu thư Thủy Nhi đâu?” – Chỉ là một cái không gặp, hắn thật lo lắng cho “vật nhỏ” đó.

Lại cảm thấy bản thân quá mức nghiêm khắc, sợ nàng một mình một người sẽ nảy sinh hờn dỗi.

Lại sợ nàng ở Lam Cung gây rắc rối.

Lại sợ Vũ sẽ khiến cho nàng bị ủy khuất … (Mik xin lược bỏ một đống cái “sợ” của LC)…… Nói chung , hết thảy đều lo lắng ….
Doãn quản gia ngữ khí vẫn bình tĩnh –“Thủy Nhi cùng Vũ tiểu thư vẫn đang ở tầng hầm huấn luyện.”
Lam Điện Diễm nhíu đôi mày rậm –“Ở tầng hầm huấn luyện sao?”
-“Đúng vậy, tiểu thư Vũ sau khi ăn sáng cũng vào đó, còn Thủy Nhi tiểu thư thì từ lúc ngài đi vẫn còn ở tầng hầm.”
Lam Điện Diễm sắc mặt trầm xuống.

Vọt vào phòng họp, dặn Phong chủ trì, sau đó cấp tốc ly khai khỏi căn cứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận