Mặt trái khách sạn Phong Vân là một công viên đi bộ có cảnh hồ thanh tĩnh, mát mẻ, lúc này người trong công viên cũng không phải nhiều.
Đèn đường mơ màng chiếu ánh sáng mờ ảo.
Ánh trăng tà tà dừng giữa không trung.
“Chú Bạch, mau buông ta ra.” Thủy Nhi nói với Bạch Thế Lạc.
Bạch Thế Lạc khóe miệng vẫn lộ ra ý cười không ôn không hỏa, ngữ khí lại kiên định : “Gọi ta là Lạc.” Vật nhỏ này cũng quá đáng đi, nhanh như vậy đã học được thói “qua cầu rút ván” rồi (hana: chẹp, không phải học đâu, ngấm trong máu lâu rồi chú Bạch ạ, đến Lam đại soái ca Lam còn bị dính nữa là hạng vô danh như chú)
Thủy Nhi nhìn Bạch Thế Lạc để tràn ra một nụ cười quyến rũ có phần khoa trương.
Nhẹ nhẹ kéo giọng : “Lạc…”
Thanh âm yêu kiều kia kèm theo bộ dạng ngây thơ lơ đãng làm người ta chìm trong trạng thái mơ màng vô tận.
Cho dù biết rõ “vật nhỏ” là cố ý làm thế, Bạch Thế Lạc vẫn không khỏi động tâm, lặng lẽ nhìn Thủy Nhi liếc mắt một cái, không tự chủ cúi đầu, giống như muốn hôn lên cánh môi đỏ tươi của Thủy Nhi, Thủy Nhi quay đầu đi khiến nụ hôn kia dừng trên khuôn mặt nàng.
Mà hình ảnh này vừa hay được Lam Điện Diễm thu hết vào trong mắt, lửa giận bốc lên tận trời, ghen luông ngút ngàn.
Tiểu nha đầu chết tiệt! Thế nào lại cười ngọt ngào với nam nhân khác như vậy! Sao có thể nũng nịu với nam nhân khác như thế! Sao có thể để nam nhân khác hôn nàng!
Hờn dỗi cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng Lam Điện Diễm, không thể bùng phát ra mặt! Không khí trong phổi nhanh chóng bị rút lại, ngay cả hô hấp cũng vì thế mà khó khăn.
Tròng mắt hung hăng đỏ ngầu chằm chằm nhìn hình ảnh trước mặt, ánh mắt có lửa sắc bén như có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì.
Bạch Thế Lạc thả Thủy Nhi đứng xuống đất nhưng vẫn ôm lấy thắt lưng nàng.
Thủy Nhi xoay qua xoay lại, có chút không thoải mái.
Gì chứ, sao lại muốn ôm nàng? Còn nữa, vừa rồi là muốn hôn nàng? Hắn không phải là cha nàng nha.
(hana: chẹp, vậy cha hun thì hem sao à, Lam ca dạy con kỉu gì đấy…chẹp)
“Ngươi là vụng trộm trốn đi?” Bạch Thế Lạc cúi đầu kề sát vào mũi nhỏ của Thủy Nhi.
“Làm sao ngươi biết được.” Thủy Nhi ngạc nhiên, đối với chuyện nam nữ Thủy Nhi quả thật không hiểu, chuyện Bạch Thế Lạc hôn nàng tuy không phải thích nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.
“Ta đương nhiên biết… Thế nào, muốn ta đưa ngươi về Lam cung sao?” Bạch Thế Lạc ngẩng đầu, nhìn ánh trăng bạc bạc, lại nhìn khủy tay nàng.
Thủy nhi lắc đầu, xoay xoay thân mình: “Ta còn không có nghĩ thế, chú… Lạc, ngươi buông ta ra được không?”
Bạch Thế Lạc không quan tâm Thủy Nhi dãy dụa, tiếp tục ôm lấy nàng.
Thủy Nhi than thở mở cái miệng nhỏ nhắn, bất động.
Bạch Thế Lạc cúi đầu nhìn qua, Ánh trăng như đang dát lên người nàng một vầng sáng thản nhiên, tinh tế mà huyền ảo, không khỏi sinh lòng thương tiếc, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi ăn no chưa?”
Thủy Nhi gật gật đầu.
“Ngươi nếu không về Lam cung, ngươi định thế nào đây?” Một cô bé, hơn nữa lại là một tuyệt đại mỹ nhân như vậy, nửa đêm nửa hôm, một mình dạo chơi nơi này thật nguy hiểm.
Thủy Nhi lắc đầu: “Không biết, người ở ngoài Lam cung, ta chỉ biết mình ngươi.”
“Nga? Thật vinh hạnh nha.” Nghe Thủy Nhi nói thế Bạch Thế Lạc không nén được kích động.
“Nga! Không! Hôm nay ta mới quen thêm một người.” Thủy Nhi vội vàng sửa lại.
“So với ta còn soái hơn?” Bạch Thế Lạc nhíu mày, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.
“So với ngươi thì xinh đẹp hơn.” Thủy Nhi thành thực gật đầu.
“Vậy tối nay ngươi định thế nào đây?” Bạch Thế Lạc hỏi.
“Phiêu tỷ nói nhà tỷ ấy ở Âu Dương trang viên.”
Bạch Thế Lạc nhíu mày.
“Ngươi là đang nói Âu Dương Phiêu?”
“Đúng vậy, ngươi cũng biết nàng sao?”
Bạch Thế Lạc gật gật đầu: “Ngươi không phải là muốn đến Âu Dương trang viên chứ?”
Thủy Nhi không có ý kiến rõ ràng, nhìn Bạch Thế Lạc: “Không biết được.”
Bạch Thế Lạc khóe miệng rút lại nụ cười, ngữ khí có chút thay đổi: “Mười bảy hào, đến nơi đó có vẻ như hơi sớm.”
“Ngươi nói gì? Mười bảy hào có chuyện gì?” Nhớ đến bộ dạng trước khi đi của Lam Điện Diễm đều là vì cái mười bảy hào đáng ghét kia.
“Ngươi không biết sao?” Bạch Thế Lạc hỏi xong lại cảm thấy chính mình hình như đã làm việc dư thừa.
Kiểu như nàng đương nhiên không biết mười bảy hào có chuyện gì, đại biểu cái gì? Lam Điện Diễm nhất định không định cho nàng tham gia vụ hội Âu Dương gia kia?
Một tuyệt sắc vưu vật như nàng, nếu không phải thời điểm mấu chốt Lam Điện Diễm sao không mang ra lợi dụng chứ?
Nghĩ đến đây, Bạch Thế Lạc cảm thấy ngày đó khả năng chính mình đã bị Lam Điện Diễm che mắt.
Nếu quả thực là như thế….
Nghĩ như vậy , Bạch Thế Lạc đột nhiên mâu thuẫn, do dự…
Suy tư một lúc lâu, Bạch Thế Lạc lắc đầu cười khổ…
“Ngươi là đang suy nghĩ cái gì?” Thủy Nhi hỏi.
“Ngươi muốn tham gia vũ hội Âu Dương sao? Mười bảy hào Âu Dương vũ hội.” Bạch Thế Lạc đẩy cho Thủy Nhi quyền quyết định.
“Vì sao hỏi như vậy?”
“Vì sao làm như vậy? Vì lợi dụng ngươi hạ gục Lam Điện Diễm, xác định ngươi chính là nhược điểm duy nhất của Lam Điện Diễm.
Chết tiệt, hình như giờ cũng là nhược điểm của ta.
Bởi thế ta không muốn ngươi đi tham gia cái vũ hội chết tiệt kia! Vì thế giao cho ngươi quyền quyết định!” Bạch Thế Lạc trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng cong lên tạo thành ý cười, ngữ khí lãnh đạm như gió xuân tháng ba, lơ đãng nói: (hana: gió tháng ba hình như chỉ thổi nhẹ nhẹ mơn man thôi thì phải)
“Có điều hôm ấy mọi người đều đi, mình ngươi ở lại Lam cung có thể hơi buồn một chút.”
“Ta có thể xin cha mang ta đi.”
“Cha? Bạch Thế Lạc có chút kinh ngạc: “Ngươi gọi Diễm là cha?”
Thủy Nhi có chút khó hiểu nhìn Bạch Thế Lạc: “Có vấn đề gì sao?”
Bạch Thế Lạc đang cười,có điều ý cười kia không thể hiện ra ngoài, thản nhiên nói: “Không vấn đề!”
Sao có thể không có vấn đề chứ? Vấn đề lớn là khác! Môn chủ Ám Dạ Môn chưa từng có tiền lệ cho phép ai trong “Nhất cấp dạ sát” gọi hắn là “Cha” hay “Phụ thân”.
Cách gọi này chứa tình cảm cá nhân.
Nhiều nhất cũng chỉ cho phép gọi “Nghĩa phụ” mà thôi.
Thế nhưng Môn chủ lãnh khốc vô tình Ám Dạ cuồng ma sao có thể để thành viên “nhất cấp dạ sát” gọi là “Cha”.
Điều này là có ý nghĩa gì?
Giờ nghĩ lại một chút, hắn nhớ lần đầu gặp Thủy Nhi nàng có hỏi: “Ngươi quen biết cha ta sao?” Có điều khi ấy “từ trên trời rơi xuống” một tinh linh siêu cấp mị hoặc khiến hắn không phát hiện điểm kỳ quái trong câu hỏi ấy.
Bạch Thế Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhi dưới trăng.
Tám chín phần mười giả thiết của hắn là chính xác! Nhưng, vì sao? Chết tiệt, vì sao hắn không cảm thấy vui sướng, trong lòng lại vô cùng rối loạn…
Bạch Thế Lạc im lặng một lúc, thở dài một hơi: “Lên xe rồi tiếp tục nói.”
Nói xong kéo Thủy Nhi ngồi vào chiệc ô tô mui trần của mình.
.
Lam Điện Diễm nhìn Bạch Thế Lạc đem Thủy Nhi kéo vào xe, cho xe chạy về hướng biệt thư của hắn, rốt cuộc nhịn không được lửa giận trong lòng, nắm lấy gạt tàn mém mạnh vào màn hình lớn.
Lam Điện Diễm đỏ ngầu hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, không nhịn nổi lửa giận đang phừng phừng trong ngực, lấy chìa khóa xe phóng ra ngoài! Chết tiệt! Bạch Thế Lạc! Ngươi muốn làm gì!
“Ngươi không phải muốn đưa ta về Lam cung?” Thủy Nhi hỏi.
“Ngược lại.” Ta hận không thể vĩnh viễn đem ngươi dấu đi! Như thế xem như cũng giống Lam Điện Diễm kia giấu ngươi bấy lâu! Bạch Thế Lạc khóe miệng vẫn ẩn hiện ý cười thản nhiên, chỉ có ánh mắt có chút phức tạp.
Bạch Thế Lạc lái xe như bay trên đường.
Thủy Nhi hỏi: “Đi đâu đây?”
Bạch Thế Lạc vẫn im lặng.
Thủy Nhi bất mãn hô thanh: “Chú?”
Xe Bạch Thế Lạc đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ quay đầu, ngữ khí có chút khó chịu: “Ta đã nói không cho phép gọi ta là chú rồi mà!” Đây là lần đầu Bạch Thế Lạc mất đi tư thái phong nhã điểm tĩnh.
Thủy Nhi lăng đi một chút.
Bạch Thế Lạc hít một hơi.
Có chút ảo não khi chính mình có phần lỡ lời.
Chết tiệt! Bạch Thế Lạc chưa từng thất thố và cũng chưa từng lỡ lời! Mà hôm nay…
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thủy Nhi, Bạch Thế Lạc nhịn không được, tay xoa hai má Thủy Nhi: “Nếu có thể, ta thật muốn mang ngươi dấu đi,dấu thật kỹ!”
“Ngươi nói gì?” Thủy Nhi ngu ngơ không hiểu nhìn Bạch Thế Lạc, nàng hoàn toàn không hiểu ý nghĩa câu Bạch Thế Lạc nói, cũng hoàn toàn không hiểu cảm xúc của hắn.
Thủy Nhi ở bất cứ phương diện nào cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, có điều về phương diện nam nữ thì “Thập phần ngu ngốc.”