Lúc Thủy Nhi thức giấc, trong phòng chỉ còn lại mình nàng, nàng đứng dậy, xuống giường tìm kiếm nhưng không thấy thân ảnh của cha.
Sau đó Thủy Nhi đi vào buồng vệ sinh, rửa mặt xong nàng muốn ra khỏi phòng ..
nhưng đi được vài bước lại quay trở về ..
cúi đầu nhìn quanh , kéo kéo cái áo như tấm vải dệt đang mặc trên người ….
….Áo ngủ , không thể ra khỏi cửa nha.!!!
Đúng lúc này , cửa mở.
Lam Điện Diễm bước đến.
Một bộ tây trang trắng toát khiến cho khí chất hắn càng thêm thanh thoát , tuấn mỹ hơn bội phần.
-“Cha.” – Thủy Nhi giống như một con bướm nhỏ, nhẹ nhàng chạy đến bên người Lam Điện Diễm
Lam Điện Diễm nhanh chóng đặt gói hàng to lên giường, hai cánh tay vươn ra đem Thủy Nhi ôm chặt vào lòng, hắn cúi đầu hôn mái tóc mềm mại của nàng, sủng nịch hỏi –“Tối qua ngủ ngon không?”
Thủy Nhi gật gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không ngừng cọ cọ vào ngực Lam Điện Diễm, đôi môi hồng nhuận khẽ than thở -“Cha đi đâu vậy?”
Bộ dạng nhõng nhẽo của Thủy Nhi khiến cho lòng Lam Điện Diễm như có mật đường rót vào vậy.
Hắn không nói gì, cúi người ôm Thủy Nhi đem đến bên giường, đặt nàng đứng bên cạnh, sau đó rất nhanh hắn mở gói hàng ra, bên trong là quần áo.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ nút thắt trên quần áo Thủy Nhi, nhưng động tác đang lưu loát đột nhiên ngừng hẳn ….Sao???
Lam Điện Diễm Diễm có chút cười khổ tự giễu, thanh âm có phần hơi “vô lại” – “Ngươi tự thay quần áo đi.”
Sau đó hắn xoay người sang chỗ khác, bước về hướng cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài….
Thủy Nhi “mạc danh kì diệu” nhìn cha, áo ngủ cũng đã được cở bỏ một ít khiến cho xương quai xanh xinh đẹp của nàng ẩn ẩn hiện ra, nhưng “vật nhỏ” hoàn toàn không phát hiện bộ dáng mê người của mình trong lúc này, nàng nghiêng đầu lấy quần áo trong gói ra.
Một bộ âu phục xinh đẹp , bao gồm cả nội y , quần lót, tất ..
đầy đủ mọi thứ.
-“Cha ra ngoài là đi mua quần áo sao? Vì sao không cho thủ hạ đi mua?”
-“Thích không?” – Lam Điện Diễm không trả lời vấn đề của nàng, chỉ thản nhiên hỏi lại nàng.
Nói giỡn sao!!! Nội y của Thủy Nhi là sao có thể để người khác đi mua!!!
-“Ân ,thích.” – Thủy Nhi vui mừng nói, ngay sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì liền phiền muộn đáp lại –“Đáng tiếc, quần áo đẹp lúc trước ta mua đều để tại nhà ăn.”
Thủy Nhi vừa nói vừa cởi áo ngủ…
Nghe phía sau truyền đến thanh âm “sàn sạt sa..” khiến cho Lam Điện Diễm cảm thấy nao núng, hắn châm một điếu thước, hít sâu một hơi cố gắng bình ổn lại cơ thể.
Một lần nữa tự nói với chính mình, đây là người quan trọng với hắn, là người đầu tiên hắn muốn trân trọng, hắn không muốn làm tổn thương đến nàng ….
Cho nên ..
hít thêm một hơi sâu … phải ….
Nhẫn nại ..=.=
Nhưng Thủy Nhi vẫn còn đang chuẩn bị, phải …..
Chết tiệt , nhẫn nại!!!
Trời biết, mùi vị khi nhẫn nại thật là khổ sở!!!!
Thủy Nhi loay hoay cả nửa ngày mà vẫn chưa mặc quần áo xong.
-“Thủy Nhi, đem đại nơ con bướm mặc ra phía trước còn hai tiểu nơ con bướm thì ở bên cạnh tay áo” – Lam Điện Diễm nhìn vào tấm kính thủy tinh trước mặt nói, hắn cười khổ..
Thật sự là khó tưởng tượng, chính hắn mà cũng có chuyện không dám làm đó là — quay đầu nhìn Thủy Nhi.
Bởi vì chỉ nghĩ đến bộ dáng của Thủy Nhi lúc này cũng có thể khiến hắn phun máu mũi vì xúc động.
Cho nên … hắn không thể “mạo hiểm”
Lại nửa ngày trôi qua…
Chết tiệt ! Tiểu nha đầu này cố ý tra tấn hắn hay sao !!!
-“Cha, kéo kháo không tới” – Thủy Nhi nũng nịu, oán giận nói –“Cha mua quần áo quá khó mặc.”
“Vật nhỏ” đối với Lam Điện Diễm đang trách móc, tựa hồ không phải thấy cảm kích chút nào….
Nhưng nói đi cũng lại, bộ âu phục này chính là một trong năm bộ mắc nhất trên thế giới >”.