Lam Điện Diễm càng siết chặt cánh tay, đem toàn bộ thân hình nhỏ bé của Thủy Nhi ôm vào lòng, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, hắn vô cùng thỏa mãn mà thưởng thức mùi thơm cùng vị ngọt say lòng ấy của bé .
Ân … Đây chính là “món điểm tâm” “ngon” nhất thế gian!!!
Đầu óc Thủy Nhi nhất thời hỗn loạn, muốn giãy dụa tránh né nhưng lại bị Lam Điện Diễm ôm chặt hơn, bộ ngực rắn chắc bao lấy thân hình mềm mại của nàng.
Nói giỡn sao, bộ dáng kiều mỵ mê người của “vật nhỏ” làm sao có thể để cho người khác thấy được.
Đến lúc Thủy Nhi thấy chính mình không thể hô hấp nổi, Lam Điện Diễm mới lưu luyến rời đôi môi đỏ mọng kia ra.
Đôi mắt hắn càng quỷ dị mang theo chút hỏa diễm , chặt chẽ ôm trụ lấy nàng.
-“Cái kia … Ngạch…”- Ánh mắt của cha khiến yết hầu nàng nhất thời cảm thấy khô nóng, trong tình huống lúc này lại không tìm được lời thích hợp nào để nói.
-“Muốn nói cái gì?” – Khóe môi Lam Điện Diễm gợi lên ý cười xấu xa.
Hắn nhất định phải làm cho “vật nhỏ” này “hợp tác” cùng hắn mới được.
Hai má Thủy Nhi nóng ran, bàn tay nhỏ nhắn của nàng áp lên bộ ngực cường tráng của hắn, cái miệng khẽ than thở -“…Cái kia ..
cha ôm ta như vậy quá nóng a.”
Lam Điện Diễm nhíu mày, trong lòng có chút cảm giác thất bại.
Chưa từng có nữ nhân nào được hắn ôm trong lòng lại than rằng quá nóng a!!!
Nhưng nhìn ánh mắt mở to ẩn chứa một chút mê mang….
Hắn tự nói với chính mình không thể nóng vội, bằng không sẽ làm nàng sợ hãi!
Hắn đột nhiên buông nàng ra !!
Thủy Nhi bỗng cảm thấy trong lòng có chút cảm giác là lạ, hai mắt mở to hết nhìn đông rồi lại nhìn tây –“Cái kia … Này …” – Rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Tại sao nàng lại cảm thấy không được tự nhiên ?
-“Cái gì?” – Cha nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng bất giác cảm thấy thẹn thùng.
Thủy Nhi bộ dáng có chút nhăn nhó làm cho Lam Điện Diễm thật vừa lòng.
Đây đúng là điều mà hắn muốn.
-“Nha!” – Ánh mắt Thủy Nhi nhất thời không cẩn thận liếc nhìn vào một cảnh tượng bên ngoài cửa sổ khiến nàng kinh ngạc kêu lên
Lam Điện Diễm dõi theo tầm mắt của nàng, đôi mắt hắn bỗng tối sầm lại.
Hắn không nói gì, đem Thủy Nhi đặt lại chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu thấp giọng nói với bé –“Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Trường hợp phấn khích như thế làm sao nàng có thể ngoan ngoãn ngồi lại chứ, nhảy khỏi ghế, Thủy Nhi nhanh chóng đuổi theo sao –“Cha, đợi chút, ta cũng phải đi!”
Lam Điện Diễm đột nhiên trở lại –“ Không thể ….” – Ánh mắt nhìn thấy Âu Dương Tuyệt đi về hướng của Thủy Nhi
Thay đổi ý định, Lam Điện Diễm bá đạo ôm trụ lấy cái eo nhỏ của Thủy Nhi, đi nhanh về thang máy –“Ngươi cam đoan phải ngoan ngoãn ở trên xe.”
Thủy Nhi cười hì hì, giả vờ nhu thuận gật đầu.
Hai người rất nhanh xuống lầu, lên xe.
Lam Điện Diễm một lái xe đến một chiếc thuyền buồm lướt sóng, một bên mở điện thoại, nhanh chóng hạ lệnh –“Có người của Kim Luân Tháp Ô Giáo đã vào An Thành.
Trước khi trời tối phải loại bỏ tất cả đám người đó! Nhớ kĩ, giết sạch toàn bộ, không cho phép bất kì người nào sống sót!”
Thủy Nhi ở bên cạnh vẻ mặt đầy vẻ hưng phấn, nàng mặc kệ cái giáo gì gì ấy, hoặc bất kì tổ chức khủng bố nào, nàng chỉ biết trên cột buồm phía trước có một người đang bị treo lơ lửng hệt như “pháo bông người” vậy, nếu nàng không đến xem náo nhiệt sẽ rất đáng tiếc a!
Trên đỉnh cột buồm ấy chính là đang treo một nữ nhân.
Tay chân nàng ta đều bị dây thừng trói chặt khiến nàng không ngừng giãy dụa, ánh lửa từ pháo bông tỏa ra bốn phía! Pháo bông bắn ra ánh sáng khắp nơi hình thành nên một hình ảnh sáng lạn nhưng đầy quỷ dị.
-“Nàng ta ở đó làm gì?” – Thủy Nhi hỏi.
Lam Điện Diễm không trả lời, tay hắn chặt chẽ cầm tay lái, khuôn mặt lãnh liệt, ánh mắt liếc nhìn người nữ nhân trên cột buồm ấy … Qủa nhiên là Anh Ny!
Két một tiếng! Chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Lam Điện Diễm một lần nữa hung hăng hôn lên cánh môi của Thủy Nhi, nhưng ngay tức khắc liền buông ra.
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn Thủy Nhi, kiên quyết hạ lệnh –“Ngoan ngoãn trong xe chờ ra, không cho phép đi ra!”
Nói xong, không chờ nàng trả lời, Lam Điện Diễm cấp tốc nhảy xuống xe, đóng cửa lại! Hắn khéo léo nhảy lên chiếc thuyền buồn, động tác nhanh chóng không chừng chừ hệt như một con báo !
Anh Ny là Dạ Sát xuất sắc của Ám Dạ Môn.
Nhiệm vụ của nàng lúc này là do chính Lam Điện Diễm tự mình hạ lệnh, mười ngày trước Anh Ny phải lẻn vào bên trong A Kéo Bá Cảnh để điều tra “nhị hào nhân vật” của Kim Luân Ô Tháp là Do Đế Mỗ.
Nhiệm vụ mà Anh Ny đang chấp hành chính là nhiệm vụ của ba Dạ Sát hợp lại.
Mà bây giờ Anh Ny lại bị người nào đó mang về An Thành treo lên đây! Nhất định là Kim Luân Ô Tháp muốn cho Ám Dạ Môn một cái cảnh cáo, quả là muốn thị uy mà!
Lam Điện Diễm lạnh lùng nhìn Anh Ny đang ở trên cao, khóe miệng hắn lộ ra một ý cười tàn khốc như muốn giết người vậy! Tốt lắm! Kim Luân Ô Tháp – Tổ chức khủng bố đứng đầu thế giới… Qủa thật không phải là hạng vô danh tiểu tốt bình thường!
Hắn rất thich đối thủ mạnh! Cho dù không có lãnh đạo của mười hai quốc gia liên doanh để thỉnh cầu hắn thì hắn cũng sẽ muốn đánh giá đối thủ này một phen !
Kim Luân Ô Tháp “nhị hào nhân vật” – Do Đế Mỗ chính là người khiến cho Âu Dương Liệt chuẩn bị yến hội long trọng như vậy.
Có điều, hắn cũng biết rằng, hiện tại Do Đế Mỗ còn chưa đến An Thành ! Mà hành vi lúc này chỉ là muốn “nhe nanh múa vuốt” một chút mà thôi!
Hắn – Lam Điện Diễm ..
hiện tại cũng sẽ cho đối phương nhìn thấy “móng vuốt” của hắn!