Cuồng Ma Sủng Nữ


Âu Dương Tuyệt giả vờ bày ra bộ mặt của một nhân sĩ bảo vệ động vật, khiêm tốn nói –“ Ta chỉ biết là trời sinh ta rất thích động vật mà thôi.” – Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại đem hai cái “tiểu tổ tông” ấy “ân cần thăm hỏi” cả n lần.

Buổi sáng hắn phải mua cho con vẹt ấy hai ly kem, khiến cho hắn bị thuộc hạ cười trộm đến nỗi không biết dấu mặt vào đâu.
-“ Âu Dương Tuyệt, nhìn mặt ngươi có phải sắp đánh nhau với ai hay không ?” – Thủy Nhi vừa vuốt ve Huyền Vũ , ngả đầu về phía sau hỏi hắn.
-“Ta chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện mà thôi” – Hắn liếc nhìn Thủy Nhi, vươn tay nhẹ nhàng phủi những cánh hoa anh đào trên tóc nàng.
-“Có chuyện gì sao?” – Thủy Nhi mở đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn.
Có một số việc nàng quả là ngốc mà !!!
Âu Dương Tuyệt nở nụ cười tà mị.

Hắn hơi cúi người, ghé sát vào tai nàng, thanh âm trầm ấm khẽ vang lên –“Nghĩ đến tình huống sẽ gặp Lam Điện Diễm.”
-“Vì sao? Cha là kẻ thù của ngươi sao?” – Nàng thật không hi vọng có người lại trở thành kẻ thù của cha nàng.
Âu Dương Tuyệt im lặng giây lát , rồi lại nhìn vào mắt của nàng, hắn nghiêm túc nói –“Bắt đầu từ đêm qua thì đúng là vậy.”
Tình địch!
-“A???!!!” – Tiểu Thủy Nhi ngẩng cao khuôn mặt nhỏ tuyệt mĩ đầy tinh xảo của mình, đôi mắt lóe lên vài tia nghi hoặc.
Âu Dương Tuyệt cảm thấy được những lời hắn nói có chút thất bại, khôi phục lại ngữ khí bất cần đời–“Thế nào, tiểu Thủy Nhi, nếu ta cùng Lam Điện Diễm đánh nhau thì ngươi sẽ hy vọng ai thắng?”
-“Theo tình huống đêm qua, Âu Dương Tuyệt đánh nhau với cha đều không thể nào phân thắng bại” – Bởi vị bọn họ thật sự không phải là kẻ thù của nhau.

Điểm này Thủy Nhi có thể nhìn thấy được.
-“Thật sự là một nha đầu lém lỉnh mà!” – Âu Dương Tuyệt nhẹ nhàng gõ vào trán Thủy Nhi một cái.
Hai tay nhỏ bé của nàng lập tức che cái trán bị đau lại, bất mãn nhíu mày –“Không phải như vậy sao chứ? Chẳng lẽ nếu ta hy vọng ai là người thắng thì người đó thật sự sẽ thắng sao?”

-“Đương nhiên, thử một lần xem, không chừng đúng cũng nên!” – Âu Dương Tuyệt giả vờ bày ra bộ dáng bí hiểm.

Thủy Nhi vẫn không hiểu , hiện tại vẫn không hiểu!
-“Nếu đúng như vậy thì ta thật sự hy vọng ngươi cùng cha có thể liên hợp lại với nhau cùng quần ẩu Âu Dương Liệt một trận! Ai bảo hắn luôn khi dễ Phiêu tỷ!”
Thủy Nhi bất giác nhìn về cây đào trong sân, bầu trời đột nhiên nổi gió khiến cho các cánh hoa phiêu bay lả tả trong không trung, khung cảnh xinh đẹp như vậy thật làm cho lòng người chua xót ….
-“Bằng không ..

tại sao ngươi không ở lại đây để chăm sóc Phiêu nhi?” – Âu Dương Tuyệt nhìn Thủy Nhi, sâu xa nói, đôi mắt bỗng lóe lên một tia giảo hoạt.
Thủy Nhi theo bản năng nhìn ra ngoài cửa lớn.

Trong lòng vẫn còn bực tức chuyện cha ở cùng với Anh Ny liền quên mất nàng!
Âu Dương Tuyệt biết Âu Dương Liệt lúc này đang đi đến con tàu chở dầu ấy để bàn chuyện quan trọng với Lam Điện Diễm.

Cho nên Lam Điện Diễm sẽ không thể xuất hiện ở đây ngay lúc này.

Có điều, hắn đương nhiên sẽ không để yên như vậy, chỉ thản nhiên nói một câu –“Đáng thương cho Phiêu nhi a, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.

Tiểu Thủy Nhi, đánh nhau với Âu Dương Liệt thì không có vấn đề gì, mấu chốt chính là nên hỏi Phiêu tỷ của ngươi có đồng ý hay không ?”
Thủy Nhi nhíu mày.

Phiêu tỷ làm sao có thể không đồng ý chứ? Thật sự là kì quái!
Thủy Nhi nghĩ đi nghĩ lại, cha cũng không tìm nàng vậy thì cớ gì mà nàng phải quay về.

Không bằng ở lại chỗ này để chăm sóc Phiêu tỷ thuận tiện bảo vệ Phiêu tỷ không để cho Âu Dương Liệt kia khi dễ tỷ ấy nữa.
Nghĩ như vậy tiểu Thủy Nhi quyết định ở lại Âu Dương trang viên.

Từ lúc Thủy Nhi quyết định ở lại, nàng một khắc cũng không rời Âu Dương Phiêu, khiến cho Âu Dương Tuyệt hoàn toàn không có cơ hội riêng tư với Thủy Nhi.

Âu Dương Tuyệt tự giễu, xem ra tình địch của hắn không chỉ có mình Lam Điện Diễm !!! Âu Dương Phiêu cũng có thể xem như là tình địch thứ hai của hắn!!!
Thủy Nhi lúc nào cũng kề cận bên Âu Dương Phiêu.

Âu Dương Phiêu cũng không tự chủ được mà sủng nịch Thủy Nhi, nhìn cái “tiểu tinh linh” đáng yêu này, Âu Dương Phiêu cảm thấy dường như đây là lễ vật trân quý mà Thượng Đế đã dành tặng cho nàng.

Chỉ cần nhìn Thủy Nhi thôi nàng liền quên mất mọi phiền não ưu sầu trong cuộc sống.
Thậm chí buổi tối, Thủy Nhi cũng nhất quyết phải ngủ cùng với Âu Dương Phiêu.


Ai bào giường của Phiêu tỷ quá rộng.

Ai bảo Phiêu tỷ lại thơm đến vậy a!!!
Âu Dương Phiêu nhìn thấy vẻ mặt làm nũng của Thủy Nhi liền không đành lòng cự tuyệt nàng.
Bầu trời đêm rất sáng, bên trong phòng ngủ đã tắt đèn, tối đen một mảnh, nhìn xuyên qua ô cửa sổ có thể thấy rất rõ bầu trời đêm đầy sao ngoài kia, lòe lòe nhấp nháy , ánh sao như một viên bảo thạch quý giá vậy.

Gió thổi len qua ô cửa, chung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rả riết kêu từ đằng xa ….
Thủy Nhi cùng Âu Dương Phiêu đang tán gẫu với nhau.

Nhưng hai người tựa hồ không phát giác rằng , mọi chuyện của hai nàng đều mãi xoay quanh Lam Điện Diễm và Âu Dương Liệt
-“Phiêu tỷ, tỷ sẽ còn đến chỗ tiệm ấy nữa chứ?” – Thủy Nhi nhìn trần nhà hỏi.
-“Không, sẽ không đi nữa” – Thanh âm của Âu Dương Phiêu ôn nhu.

Chính vì một người bạn học của nàng nhờ nàng đến phụ giúp tiệm kem nên mới xảy ra phong ba như ngày hôm nay.

Hạnh quản gia nói hôm nay Âu Dương Liệt sẽ không trở về, cho nên nàng mới tránh được tình cảnh “không chịu nổi”.
-“Nga, thật tiếc quá.

Tỷ tỷ, Âu Dương trang viên sắp tổ chức vũ hội “mười bảy hào” sao?” – Thủy Nhi hỏi.
-“Không có nghe nói qua.” – Âu Dương Liệt không có nói cho nàng.
-“Thủy Nhi, cha muội, ý ta là Lam tổng tài sẽ đến bắt muội trở về sao?”
-“Sẽ không đâu!” – Tuy là nói vậy nhưng nàng có chút cảm thấy nhớ cha.
-“Thủy Nhi, đại ca hắn, ý ta là Âu Dương Tuyệt, hắn đối với muội rất đặc biệt nga.”
-“Đặc biệt nghĩa là gì?”
-“Aiz…” – Âu Dương Phiêu thở dài một hơi –“Thủy Nhi còn quá nhỏ….”

-“Ta làm sao mà nhỏ a, Phiêu tỷ cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi a!”
Âu Dương Phiêu bật cười ra tiếng –“Được , Thủy Nhi muội cũng muốn trưởng thành rồi a.

À, tỷ quên nói với muội, đại ca tuy rằng đối với tỷ rất tốt , thật sự tỷ không nên nói điều này nhưng tỷ muốn nhắc muội nên cẩn thận với đại ca, đại ca cái gì cũng tốt, chỉ có điều hắn quen rất nhiều bạn gái a.” – Âu Dương Phiêu hoàn toàn không muốn Thủy Nhi bị tổn thương.
-“Hắn có nhiều bạn gái thì liên quan gì tới muội chứ? Có điều , Âu Dương Tuyệt là người tốt, điểm này muội có thể nhìn ra được.” – Có thể đối xử với Đại Thanh và Huyền Vũ như vậy nhất định là người tốt a.
-“Nghĩ như vậy là được rồi , dù sao….

Đại ca rất đẹp trai đúng không?”
-“Cha muội còn đẹp hơn …”
-“A?”
-“Ha ha … hi hi ..

Cái kia … Muội nói Âu Dương Liệt cũng rất tuấn tú a….”
….

……
Không biết đã qua bao lâu, thanh âm trong phòng càng lúc càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều …
Thủy Nhi mơ thấy cha đến đón nàng về nhà.
-“Tiểu Thủy Nhi, ngoan , chúng ta về nhà.” – Thanh âm của cha thật ôn nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận