Cuồng Ma Sủng Nữ


Mặt trời tròn tròn đã lên cao, màu vàng nhạt nhạt của nắng trải khắp mặt đất.

Phòng ngủ của chủ nhân Lam cung vẫn yên tĩnh, ấm áp như trước.

Ở hành lang nữ giúp việc và thị vệ đều bước đi nhẹ nhàng, không dám vang lên một tiếng động, chỉ cần chọc giận bạo quân kia thì lập tức mất bát cơm ngay, nếu nặng còn có thể mất đầu a.
Chỉ có mấy chú chim không rành thế sự nên mới dám đứng nơi cửa sổ líu ríu trò chuyện, giống như muốn thúc dục thiên hạ mau rời giường.

Nhưng mấy chú chim này mới lướt qua phòng chủ nhân, bắt gặp ánh mắt “Sát điểu” của ai đó cả đám liền rụt đầu rút lui, ngậm chặt mỏ, cẩn thận thu lại móng vuốt, sai đó mạnh mẽ vỗ cánh bay lên, bay nhanh lên trời cao.
Lam Điện Diễm nhìn bé đang say ngủ trên khuỷu tay mình, nhẹ nhàng muốn thu tay lại.

Nhưng bé giống như đang quen với hơi ấm, xoạch xoạch, cái miệng nhỏ ba lên, lại lùi sâu vào lòng cha, tiếp tục ngủ.
Lam Điện Diễm bật cười.

Nhịn không được cúi đầu hôn hôn lên cái trán trơn bóng, lại cảm thấy không đủ lại hôn lên hai má phấn hồng, chóp mũi, vành tai mê người…..
Thủy Nhi vươn tay nhỏ bé ý đồ muốn đẩy cái thứ đáng ghét đang quấy rầy giấc ngủ đông của nàng.
Lam Điện Diễm thuận thế bắt được cánh tay nhỏ bé xanh xao của Thuỷ Nhi.

Không kìm lòng được hôn nhẹ lên.


Thật sự vậy nhỏ này làm người ta yêu thích không thể buông tay.

Thật muốn cả ngày cùng nàng thế này.

Có điều Ám Dạ Môn rất nhiều việc.

Đên qua mãi rạng sáng ba giờ mới đến được Âu Dương viên đón nàng về.
“….”{hana: cái này là tiếng bụng kêu nhưng không biết để thế nào}
Bụng kêu.

Thuỷ Nhi khẽ động lông mi, mở mắt.
Nàng tỉnh vì bị đói bụng.
“Chào buổi sáng, Ngủ mỹ nhân.” Mỗi lần thấy hai tròng mắt Thuỷ Nhi đột nhiên mở ra mang theo hào quang ánh sáng, Lam Điện Diễm lại ngẩn ngơ.
“Chào buổi sáng, Cha!” Thuỷ Nhi tròng mắt đảo quanh một lượt rồi đột nhiên ngồi dậy, bối rối xuống giường, rất nhanh chạy đến cửa sổ! Nàng phải lập tức về phòng thay quần áo và đến Âu Dương viên, Phiêu tỷ giờ không biết thế nào a!
Còn chưa đến cửa sổ đã bị Lam Điện Diễm từ phía sau ôm trở về, một lần nữa ấn lên giường, thân thể cao lớn đè Thuỷ Nhi dưới thân, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng cúi đầu nói “Vật nhỏ keo kiệt, ngay cả cái hôn chào buổi sáng cũng không có sao?”
“Gì a?” Thuỷ Nhi có chút không hiểu.
Lam Điện DDiễm thanh âm càng thấp, càng trầm, mang theo mị hoặc vô tận: “Chính là….

Này…”
Ngón cái cùng ngón trỏ thô ráp nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Thuỷ Nhi, hơi bóp tay để đôi môi nàng hơi chu ra.

Cúi đầu để lưỡi dài trực tiếp chui vào miệng Thuỷ Nhi, một cái hôn chào buổi sáng hàng thật giá thật.
Mùi hương nam tính nháy mắt thổi đến, mang theo hơi nóng ngọt ngào vây quanh Thuỷ Nhi, trong lúc nhất thời không thể hỏi gì.

Chỉ đến khi trong đầu mê muội, không khí trong lồng ngực đã gần như bị rút cạn mới khẽ chuyển động.
Lam Điện Diễm rời đi là lúc Thuỷ Nhi đã muốn thở không ra hơi, hai gò má nhanh chóng hồng nhuận, trong ánh mắt một mảng nước mờ mê hồn.
Thuỷ Nhi giống như một quả hồng kiều diễm ướt át, tràn ngập dụ hoặc.
“Đói bụng sao?” Lam Điện Diễm hỏi.
“Ân…” Thủy Nhi mắt say lờ đờ mê man hừ hừ một tiếng.
Chỉ một cái âm thanh hừ hừ ấy lại làm lửa tình trong lòng Lam Điện Diễm bùng cháy, thanh âm khàn khàn và trầm thấp, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài “Thuỷ Nhi, ta cũng rất đói bụng….”
Không khí ái muội khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao, nhưng Thuỷ Nhi kia lại không hề ý thức được nguy cơ đang đến, lại vô tư nói một câu, một câu đủ khiến Lam Điện Diễm coi như là mời gọi.
“Chúng ta ăn ngay tại phòng đi!”
“Oang” Một tiếng!
Lam Điện Diễm cảm thấy lý trí chính mình nháy mắt nổ thành vô số mảnh nhỏ.


Trong lúc nhất thời, cơ bắp cả người đều giống như khối thép cứng ngắc, cố nén áp lực đang gào thét, thở dài một tiếng.
“Tiểu yêu tinh, ngươi đây là mời sao…”
Nhìn đôi môi Lam Điện Diễm dần dần hạ xuống Thuỷ Nhi bỗng nhớ đến một chuyện khác mà đã bị cha làm quên mất.
“Nha!”
Thủy Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng.

Sau đó như cá chạch rất nhanh trườn khỏi người Lam Điện Diễm, chân tay luống cuống lại định chạy đến bên cửa sổ.
“Ta muốn đến Âu Dương viên thật nhanh.” Vừa rồi bị cha làm cho phân tâm quên mất chuyện quan trọng “Cái tên Âu Dương Liệt đáng giận.”
Lam Điện Diễm đứng hình hai giây, sắc mặt khó coi như muốn ăn thịt người! MD! Tiểu yêu tinh này không phải tra tấn người bình thường, bản thân sớm hay muốn cũng bị nàng làm cho tức phát điên!
Lam Điện Diễm tâm tình cực kỳ bất mãn, nhanh chóng đi lên đem Thuỷ Nhi đang vừa leo lên cửa sổ bế xuống dưới.
Hắn khiến nàng nhìn thẳng vào hắn, nghíên răng nghiến lợi nói “Tiểu yêu tinh, thật muốn mở cái đầu ngươi ra xem bên trong chứa cái gì!!”
Thủy Nhi ngẩn ra hai giây, nhìn Lam Điên Diễm ngu ngơ nói một câu “Trong sách có nói là giống như kem ly hay bánh ngọt a.” {hana: Điên đây, đúng là ….*so vai* không còn biết nói gì nữa, = =”}
Lam Điện Diễm dở khóc dở cười ảo não buông Thuỷ Nhi ra.
Ngay sau đó Thủy Nhi lại nhảy dựng lên, “Không được, ta muốn đi xem Phiêu tỷ!”
“Không được.

Từ giờ trở đi, không có ta cùng đi, ngươi phải ở trong lam cung.

Làm sao cũng không được đi.” Lam Điện Diễm ngữ khí có chút nghiêm khắc.
Trải qua ngày hôm qua, thân phận Thủy Nhi ở Ám Dạ Môn có định nghĩa mới.

Mà định nghĩa này, mang đến cho Lam Điện Diễm một cuộc sống mới, và cũng khiến Thuỷ Nhi trở thành tiêu điểm của nguy hiểm.


Hắn không biết Thuỷ Nhi sẽ gặp nguy hiểm gì, cho nên hắn tuyệt đối phải bảo vệ nàng thật nghiêm ngặt.

Hắn vì nàng đã cho dựng một toà tháp an toàn bằng ngà voi.

{hana: giết nhìu voi quá… ác ma}
Có điều đây chính là ý tưởng của mình Lam Điện Diễm, Thuỷ Nhi trời sinh không chịu làm chim hoàng yến.

Nàng là một tinh linh tự do, một thiên sứ hoạt bát, nàng sẽ không để bất cứ kẻ nào trói buộc đôi cánh tự do của nàng!
“Không! Ta phải nhanh chóng đến xem Phiêu tỷ.” Thủy Nhi quật cường nói, không chỉ vì muốn đến Âu Dương viên mà nàng còn muốn nhiều kem ly, của hàng thời trang…..

tất cả những gì xinh đẹp trên thế giới, tất cả….
“Tất cả đều có thể chiều theo ngươi, trừ chuyện này, không có chuyện thương lượng gì hết!” Lam Điện Diễm bá đạo nói xong cầm điện thoại nội tuyến lên gọi “Mang bữa sáng đến phòng cho ta.”
Lam Điện Diễm xoay người động tác lưu loát thay quần áo, “Hai ngày này ta rất bận, ngoan, ở nhà đợi ta.”
Thủy Nhi làm sao có thể ngoan, thừa dịp Lam Điện Diễm thay quần áo, nhanh như chớp thoát ra cửa sổ, trở lại phòng mình.
Nàng ngoan ngoãn chờ hắn?
Hừ!
Lúc này đây Thuỷ Nhi đã chuẩn bị tốt, Theo Lôi kiếm được thật nhiều tiền, cố ý đi một đôi giày thể thao, còn xuống kho vũ khí lấy một chiếc roi.
Đúng vậy, nàng muốn đi ra ngoài! Hơn nữa còn phải thật nhanh chân đến xem Phiêu tỷ thế nào a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận