Mười giờ sáng, xe tải vận chuyển hoa tiến vào Lam cung, Thủy Nhi lại làm giống lần trước, cẩn thận chui vào một hộp giấy.
Xe lảo đảo chuyển bánh, chở Thuỷ Nhi trong lòng tràn đầy vui sướng rời Lam cung.
A, Thế giới hoa lệ, ta đến đây! Phiêu tỷ, ta đến đây! Hừ, Âu Dương Liệt, ngươi chờ xem!
Đi được môt lúc, Thuỷ Nhi thò đầu ra khỏi hộp giấy tìm hiểu.
Di?
Sao không giống đường lần trước a.
Mặc kệ, dù sao mỗi đường có một cảnh đẹp riêng, Chính là, oa oa, nhà cao tầng, ô tô như nước, người đông như kiến….
Không biết qua bao lâu xe tải cuối cùng cũng dừng lại.
Thuỷ Nhi vừa định chui đầu ra, lại cảm thấy có người đến gần, nhanh chóng thu đầu lại, lùi về sau không dám nhúc nhích.
Một lát sau, người kia vẫn đứng ở trước thùng, không đi sao?
Thùng chuyển động….
Có người muốn di chuyể thùng!
Thủy Nhi cảm nhận được….
có người đang mang nàng chuyển đi.
Hai cánh tay cường tráng lực lưỡng ôm lấy cái thùng lớn đang chứa Thủy Nhi, bước đi.
“Lý trợ lý, xin chào!” Bên đường có người chào hỏi.
“Xin chào!”
Thì ra người đang chuyển mình đi được gọi là Lý trợ lý?
“Lý trợ lý, có cần giúp không?”
“Cảm ơn! Không nặng!” Lý trợ lý thanh âm có chút khô khan mà máy móc.
Ha? Trợ lý này thật sự là đại lực sĩ đi, bản thân mình cũng nặng bốn mươi kg, hơn nữa bên trong còn có Huyền Vũ và Đại Thanh, người này sao có thể bình thản nói một câu “Không nặng” a?
Thuỷ Nhi cảm thấy bản thân đang trải nguyện chuyện thú vị nhất từ trước đến nay, nàng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy hiếu kỳ, không biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì? Vật nhỏ trốn trong góc tối tuỳ ý để trợ lý kia đem đi nơi nào cũng không biết.
Xôn xao…
Nghe thanh âm giống như đi vào thang máy.
“Dạ Nhân, ngươi ôm cái gì thế?” Một thanh âm thanh thuý dễ nghe của nữ nhân vang lên.
“Đừng… Đừng Lan? Đây là lễ vật của tổng tài.” Thì ra người này gọi là Dạ Nhân.
Giọng hắn vừa rồi là có chút khẩn trương.
“Nga, lễ vật gì vậy mà khiến ngươi tự mình ra tay a?” giọng nữ lại vang lên.
“Tổng tài không nói gì.”
“Nga!”
“Đợi chút!” Lý Dạ Nhân thanh âm có chút gấp gáp, “Cái kia… ta nói là, Đừng Lan…”
Cửa thang máy khép lại lại mở ra, Cái người tên Đừng Lan kia lại bị kéo trở lại thang máy.
Cảm thấy không khí có chút quỷ dị, Thuỷ Nhi đem lỗ tai dán lên hộp giấy, đột nhiên “Oanh” một tiếng.
Hộp giấy bị Lý Dạ Nhân ném vào góc thang máy.
Ruột gan Thuỷ Nhi lộn mòng hết lên.
Thuỷ Nhi cố nhịn không kêu đau, lại nghe thấy từng đợt thanh âm kỳ quái.
Có vẻ… cái thanh âm này có từng nghe qua ở đâu đó?
“Ân… không cần, không cần như vậy, Dạ nhân… nơi này là thang máy a…”
Lý Dạ Nhân hô hấp thật nhanh, thật trầm, như là mới chạy cả nghìn mét “Không quan trọng… đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài, ngoài chúng ta không có người vào, tổng tài đang họp… nhất thời cũng không thể thoát đến đây.”
“Ân… không cần… không cần như vậy.”
“Bảo bối, nhớ ngươi muốn chết..
biết không, đến giờ ta vẫn không tin được mình đã có được ngươi….”
“Dạ Nhân… Chuyện của chúng ta… còn chưa được môn chủ đồng ý a…”
“Gao cho ta… bảo bối….
hiện tại đừng nói gì….”
Sau đó tai Thuỷ Nhi nghe được nhưng âm thanh không hiểu là gì…
Thật sự không nhịn được, bé vụng trộm ngó ra… a!!!
Một đôi mắt to lúng liếng dùng sức nhìn qua nhìn lại, lại nhìn lại nhìn qua…
A?… Nga?… Di?….
Ai?….
Đây là cái kiểu vận động gì? Vật tự do a? Hay nhu đạo?
Không biết… dù sao cứ là đánh nhau là được!
Chuyện luyện tập này hình như rất cần thế lực nha? Hai người đều thở gấp như thế, mồ hôi đầy trán….
Có điều….
không nhìn ra ai thua ai thắng….!
Thuỷ Nhi nhìn trong chốc lát cảm thấy có gì đó quỷ dị, nhưng không thể biết là không đúng chỗ nào, chính là hai má bắt đầu nóng lên, Thủy Nhi sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, lại sờ đến ngực đang đập thình thịch.
Nhìn quang bốn phía cũng không có chỗ nào trốn, đơn giản một lần nữa lại chui lại vào hộp, chờ đợi chiến đấu chấm dứt.
{hana: có người xem phim xxoo miễn phí a}
Đây là một trận đánh dài, người trong hộp đợi cho “hoa nhi” rũ rượi, “chim chóc” mệt mỏi trên đầu bé đã mọc đầy nấm.
{hana: thứ lỗi cho hana không giải thích hai từ trong ngặc kia, tác giả này… ác ôn quá, ai muốn biết thì PM riêng nhé hố hố}
Lý Dạ Nhân cuối cùng cũng buông Đừng Lan vẻ mặt phiếm hồng ra.
Đừng Lan thúc dục Lý Dạ Nhân “mau đưa lễ vật đến cho tổng tài đi, hội nghị chắc cũng sắp xong a.”
“Được, Ngoan, buổi tối ta tìm ngươi.”
Lý Dạ Nhân một lần nữa ôm lấy thùng, đi về phía văn phòng tổng tài.
Văn phòng tổng tài ngoài một chiếc bàn làm việc trạm trổ hoa lệ với chiếc ghế da hoành tráng, còn có một bộ sô pha, một giá sách lớn, trên tường còn có thêm một sô cung tên thời trung cổ Châu Âu được khảm ruby, không phải là vũ khí mà là vật trang trí.
Khi Lý Dạ Nhân tiến vào, tổng tài cũng vừa hay kết thúc hội nghị.
“Tổng tài, lễ vật của ngài.
Như lệnh của ngài đã được chuyển lên bằng thang máy chuyên dụng.” Lý Dạ Nhân đem hộp giấy đưa lên.
Tổng tài gật đầu tiếp nhận thùng giấy, vẫy tay ý bảo hắn rời đi.
Hiện tại là lúc hắn muốn kiểm tra lễ vật.
{hana: mấy người này, cái thúng nặng thế mà làm như đưa cái hộp không vậy.
ác ôn}
Tổng tài thật cẩn thận đem hộp giấy để lên bàn làm việc.
Khẽ động chạm.
Không hề có động tĩnh.
Mắt Thủy Nhi chuyển động trong bóng tối, tự hỏi làm cách nào thoát ra, nếu bên ngoài là người xấu, nàng phải làm sao bây giờ…
Tổng tài thật kiên nhẫn gõ gõ lên thùng giấy.
Thuỷ Nhi tay nắm chặt cây roi, chuẩn bị thật tốt.
Tổng tài gõ một lúc, cuối cùng cũng đem hộp giấy xé một lỗ hổng.
Thủy Nhi nhảy dựng lên, đồng thời vung roi, hướng người bên ngoài tấn công!
Thuỷ Nhi vung roi vừa nhanh vừa chuẩn, giống như giao long vậy đuôi, nhanh như chớp, nhưng là nam nhân kia thân thủ còn nhanh hơn, thân hình như gió, nhanh chóng tránh đi được, đồng thời còn chộp được cái roi trong tay.
Thuỷ Nhi nhìn chăm chú, sau đó không khỏi kinh ngạc hô lên “Cha!!”
Lam Điện Diễm nhướn mi, tà ác nói “Thuỷ Nhi, ngươi là đang muốn ám sát cha sao?”
“Làm sao có thể là cha? Nơi này là chỗ nào?” Thủy Nhi đem mắt tròn nhìn xung quanh đánh giá một phen.
Thì ra tổng tài mà Lý Dạ Nhân nói chính là cha!
Lam Điện Diễm bắt lấy roi, mạnh mẽ kéo, Thủy Nhi đã muốn rơi vào lòng hắn.
“Nơi này là tổng bộ của tập đoàn Phong Vân.”
Lam Điện Diễm đem Thuỷ Nhi ôm đến sô pha, chính mình cũng ngồi xuống, sau đó nắm lấy tay bé, xoa xoa bóp bóp, lại xoay người nàng, mang tay đặt lên vai, mat xa cẩn thận, thản nhiên nói một câu “Ở trong hộp giấy lâu như vậy, người chắc chắn rất mỏi đi?”
Để mặc cho cha mát xa, Thủy Nhi không nói gì, vì còn đang thắc mắc xem vấn đề thật ra là gì?
Lam Điện Diễm cuối cùng cũng ngừng tay, đem nàng ôm ngồi trên đùi mình, một bàn tay to túm lấy cằm Thủy Nhi, làm cho nàng nhìn thẳng vào mình, ngữ khí nghiêm túc nói “Vật nhỏ, ta nói không cho phép một mình rời khỏi Lam cung, ngươi không biết nghe lời sao?”
“Nga…” Thủy Nhi bừng tỉnh, đôi mắt to có chuý mê mang đột nhiên mở lớn, mang theo một cảm xúc phẫn nộ lớn, ngữ khí cũng vô cùng bất mãn “Cha! người cho người giám sát ta?”
“Không phải giám sát, mà là bảo vệ!” Lam Điện Diễm vô lại phun ra một hơi.
“Ta không cần!” Thủy Nhi quay đầu đi chỗ khác.
Lam Điện Diễm cau mày, một lần nữa nắm cằm Thủy Nhi, đem mặt nàng chuyển nhìn thẳng vào hắn.
“Nếu hôm nay người mở thùng là người xấu, ngươi nên làm thế nào?”
“Ta có roi! Ta có thể tự bảo vệ mình!” Thủy Nhi thở phì phì nói “Với lại, thế giới này làm gì có nhiều người xấu như vậy?”
Đối mắt với Thủy Nhi quật cường, Lam Điện Diễm có chút không thể làm căng, cố gắng nhẫn nhịn, giải thích “Thuỷ Nhi, gần đây ta bận rất nhiều chuyện, chờ thời gian này qua đi, ta đem ngươi đi ra ngoài chơi, du ngoạn thế giới gì gì đó mà ngươi muốn.
được không!”
“Nhưng mà, hiện tại thì sao? Phiêu Tỷ nữa?” Thủy Nhi ngửa đầu hỏi.
“Ngoan ngoãn ở trong Lam cung!” Lam Điện Diễm lạnh mặt, nói như đinh đóng cột.
Lòng tràn đầy buồn bực, Thuỷ Nhi lập tức nhảy dựng lên “Chán ghét, Ta ở trong thùng lâu như vậy, đau lưng muốn chét còn phải nghe âm thanh yêu tinh đánh nhau mà chỉ đổi lại được cái này a! nói cho ngươi, cha, ta không cần, ta không muốn cả ngày ở trong Lam cung.”
Lam Điện Diễm nhíu mày “Yêu tinh đánh nhau?”
Thủy Nhi hoàn toàn không để ý đến Lam Điện Diễm, dùng tiếng kêu là trời sinh có thể át tiếng người khác hét lên “Ta muốn giống như Phong bọn họ, có thể tuỳ tiện xuất cung!”
“Không được!”
“Vì sao không được?”
“Không cho phép hỏi vì sao?”
“Ta càng muốn hỏi! Vì sao? Vì sao? Vì sao?????”