Cuồng Ma Sủng Nữ


Vừa đến trưa, tiểu Thủy Nhi chính là đứa trẻ ngoan, hệt như một tiểu công chúa thiện lương hầu hạ bên cạnh chủ nhân khiến cho hai tên cận vệ giống như hai gã đầu gỗ không có việc gì làm hết đi đông rồi lại đi tây.
Nhưng có điều hai gã vệ sĩ kia thật sự không chút thú vị, bọn họ mỗi ngày nói chuyện với nàng tuyệt đối không vượt quá năm chữ.
-“Vâng, tiểu thư.”
-“Không, tiểu thư.”
-“Không thể, tiểu thư.”
-“Không thể nói, tiểu thư…”
Tiểu Thủy Nhi vươn cánh tay nhỏ bé ra trước mặt hai tên vệ sĩ, đầu bé khẽ lắc lư –“Các ngươi không ngủ trưa sao?”
-“Không, tiểu thư.”
-“Vậy ta đến ngôi biệt thự gỗ bên cạnh bờ biển để ngủ trưa được chứ?”
-“Có thể, tiểu thư.” – Thủy Nhi đi về phía bờ biển, hai tên thị vệ cũng lập tức đi theo.
-“Các ngươi làm sao rời đảo khi không có thuyền vậy?”
-“Không thể nói, tiểu thư.”
Thủy Nhi lè lưỡi, hít sâu một hơi –“Thật sự là đầu gỗ a.”
-“Không phải, tiểu thư.”
Thủy Nhi bực tức trong người.


Cha tại sao lại cấp cho nàng hai gã vệ sĩ “chất phác” đến như thế ….

thật sự muốn khiến nàng buồn đến chết mất sao? (Tác giả: Tiểu Thủy Nhi, cha ngươi sợ ngươi cùng vệ sĩ “thông đồng” với nhau nên mới phái hai tên đầu gỗ này !!! Đương nhiên võ công cũng là yếu tố quan trọng nga ….

Bởi bọn họ dù sao cũng là Ninja nga.)
Thủy Nhi bước vào bên trong căn biệt thự bằng gỗ, nàng xoay người, liếc nhìn hai tên vệ sĩ –“Các ngươi muốn vào xem ta ngủ trưa hay sao?”
Hai “khối đầu gỗ” nhìn nhau, sau đó đồng loạt xoay người bước ra ngoài.
Tiểu Thủy Nhi nằm trên giường, miệng lẩm nhẩm như đang tính toán điều gì đó.
Nàng rón ra rón rén bước xuống giường, thanh âm thanh thanh khẽ vang –“Ân ân ân …” – Sau đó hết lớn –“Cứu mạng a….”
Lời còn chưa kịp dứt thì hai “khối đầu gỗ” nhanh như gió liền phá cửa xông vào.

Oa !!! Thần tốc a!!!
Đồng thời, -“Xôn xao” – Một tiếng.

Một đống lớn cát cùng vỏ sò rơi ngay xuống đầu của hai tên vệ sĩ, đổ khắp quần áo đầu tóc của bọn họ.
Hai tên “đầu gỗ” đúng là “đầu gỗ” mà !!! Cho dù bị “hưởng thụ” một đống vỏ sò như mưa lên đầu thì biểu tình của bọn họ vẫn không thay đổi, bốn mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy Nhi.
-“Nga, không có việc gì , luyện giọng mà thôi.” – Thủy Nhi nhảy xuống giường, bước ra bên ngoài.
Hai “khối đầu gỗ” cũng đi theo sau.
Thủy Nhi quay đầu hỏi –“Các ngươi không cần đi tắm cho sạch sao?”
Hai “khổi đầu gỗ” vẫn câu trả lời “không chút sáng tạo” –“Không, tiểu thư.”
Thủy Nhi hít một hơi sâu, cắn răng, sau đó chậm rãi thở dài …..

Thượng Đế a!!! Thật sự tội nghiệp cho bọn họ!!!!
Thủy Nhi bước dọc theo bờ biển….

Qủa là kì quái, cũng là cùng một chỗ, khung cảnh không hề thay đổi như sao tâm trạng lại hoàn toàn khác xa như vậy.


Nàng cảm thấy mấy ngày qua mặt trời dường như không còn sáng lạn, ngay cả nước biển cũng mất đi sắc thái huyền ảo đẹp đẽ của nó.
Thủy Nhi bơi về phía đàn cá heo, nàng chán nản ngồi lên một tấm ván gỗ lênh đênh trên biển, hai chân buông thỏng xuống.
Cá heo nhỏ vui mừng khi thấy Thủy Nhi, nó dùng cái mũi cọ cọ vào chân nàng.

Tựa hồ như muốn mời nàng cùng bọn chúng chơi đùa.
Thủy Nhi quay đầu , vọng nhìn về phía hai tên vệ sĩ.

Sau đó lại buồn bã ỉu xìu lắc đầu.
Đàn cá heo tựa hồ hiểu được nỗi buồn của Thủy Nhi, bọn chúng liền quây quanh nàng, làm đủ mọi trò để giúp nàng vui lên.
Thủy Nhi cũng không đành lòng phụ lòng tốt của đàn cá heo, nàng liền cổ động vỗ tay, đàn cá heo càng ra sức biểu diễn, từng con từng con đều nhào lộn giữa không trung, bơi qua bơi lại tạo nên những đường nét xinh đẹp khiến cho bọt nước văng tung tóe khắp mọi nơi.
Giật mình một cái, hai mắt Thủy Nhi sáng ngời….

Nàng vừa nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.
Thủy Nhi đưa bộ đồ bơi màu xanh trong tay lên, nghiêng đầu hỏi cá heo nhỏ -“ Đẹp không?”
Cá heo ngao ngao hai tiếng ca ngợi .
Thủy Nhi cười nói –“Ân , là cha chọn cho ta đấy!!!”
Bé quay đầu nói với hai “khối đầu gỗ” – “Ta muốn ở đây thay đồ bơi, các ngươi muốn xem sao?” – Cha đã nói là nữ hài tử không thể để cho người khác thấy thân thể.
Hai “khối đầu gỗ” cuối cùng cũng có phản ứng.


Cho dù lá gan bọn họ có to đến đâu cũng không dám nhìn a , bọn họ nhất định sẽ bị Lam Điện Diệm móc mắt quăng cho cá ăn mất thôi (Mik: *cười không ngừng*)
Nhìn hai gã vệ sĩ quay người sang chỗ khác, tiểu Thủy Nhi cười khanh khách –“ Các ngươi cũng nên đi tắm rửa đi, dù sao nơi này cũng không có thuyền , ta không trốn được đâu!”
Hai “khối đầu gỗ” hiển nhiên cũng cảm thấy trên người quá mức khó chịu, liếc mắt nhìn nhau, sau đó kiểm tra bốn phía, xác nhận không có gì nguy hiểm, Thủy Nhi cũng không có khả năng chạy trốn,bọn họ liền xoay người rời đi.
Thủy Nhi liền ra hiệu cho một nhóm cá heo tiến đến, vuốt ve chúng nó, rồi lại hôn trán chúng nó, tựa hồ như nàng đang thương lượng một sự kiện nào đó.
Một lát sau, đám cá heo đều hoan hô nhảy nhót, tiểu Thủy Nhi cũng nhảy nhót không ngừng.
Một lát nữa, hai tên vệ sĩ kia chỉ có thể nhìn thấy trời xanh … mây trắng … gió nhè nhẹ thổi ….

Nước nhè nhẹ trôi mà thôi !!!!!
Ngay lúc này, giữa biển là một đàn cá heo đang bơi rất nhanh, trên lưng con cá heo lớn nhất ở giữa lại mang theo một “tinh linh tuyệt mỹ” của biển cả.
Mái tóc dài lượn sóng bay theo gió, làn da trắng noãn dưới ánh mắt trời khiến chúng ửng hồng tuyệt đẹp.

Bộ vái dài màu xanh nhạt ướt đẫm được nàng buột lên làm lộ ra những đường cong xinh đẹp động lòng người … quả thật giống như một tiểu mỹ nhân ngư vậy ….
Cưỡi cá heo nàng đã từng xem qua trên tivi nhưng chưa từng làm thử, quả thật là quá tuyệt vời !!! Nàng cảm thấy bản thân hệt như một chú chim được tự do bay lượn trên không trung hoặc là một chú cá vô ưu vô lự ngao du bốn bể ….
Ha ha , thế giới phồn hoa !!! Ta đến đây !!! Phiêu tỷ !!! Muội đến đây !!! Hừ ! Âu Dương Liệt !!! Chờ coi !!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận