Cường Mãi Cường Mại

Hai tay Lý Duy ôm đầu gối Lý Hữu, thoạt nhìn thấy không phải thân thiết bình thường

Thiệu Ly nghĩ thầm, thằng nhóc này có mắt nhìn người ghê, biết ôm chân người có quyền nhất, thật khôn lanh.

Bỗng cậu nghe Thiệu Phỉ nói: “Phillip, thằng nhóc nghịch ngợm này suốt ngày chỉ biết quấn lấy Kim. Sớm muộn gì cũng có ngày Kim thấy con phiền hà, biết không?” rồi nói với Lý Hữu: “Kim, anh đừng chiều nó quá. Thằng bé này cứ thích dính lấy anh, ai nó cũng không cần.”

Giọng điệu của cô có cái gì đó rất lạ, khiến Thiệu Ly cảm thấy sự tức giận của cô có vẻ toan tính, không tự nhiên.

Cô ngẩng mặt đúng 45 độ, đầu mày cuối mắt đong đưa, lúc nói hơi mỉm cười với Lý Hữu, rất quyến rũ.

Thiệu Ly cảm thấy không quen, đó không phải là Thiệu Phỉ. Thiệu Phỉ không bao giờ nói kiểu đóvới đàn ông. Nhưng bây giờ, nhìn thoáng qua nụ cười của Thiệu Phỉ, phong tình giữa giữa lông mày kia cũng không phải giả vờ.

Trong lòng Thiệu Ly chửi thầm một câu “mẹ kiếp”. Lão khốn nạn Lý Chiêu Vinh!!!

Lại nghe Lưu Ưu nói: “Kim thương yêu Phillip như thế, làm sao thấy Phillip phiền hà được? Huồng hồ Phillip của chúng ta vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, có phải không Phillip?”

Cô lại gần định trêu Lý Duy.

Lý Duy ôm đùi chân Lý Hữu, mất hứng đá đá cô: “Kim không thấy con phiền hà. Cô là ai chứ? Cháu với Kim mới thân nhau, can hệ gì đến cô? Cô đi đi, đi đi.”

Lưu Ưu phối hợp bày ra một tư thế lùi về phía sau, như thể đã quen làm vậy với Lý Duy.

Lý Duy cười khanh khách.

Thiệu Phỉ tiến lại gần, vẻ cưng chiều, chỉnh lại quần áo cho Lý Duy, hôn nhẹ lên khuôn mặt thằng bé, cực kỳ yêu thương, nói: “Đừng có như thế, không được làm phiền Kim.”

Vài người chủ động đứng lên đổi chỗ, nhường ghế bên cạnh Lý Hữu cho Lý Duy.

Lý Duy vui vẻ dựa vào Lý Hữu, lúc này mới chịu ngồi yên. Chợt nhìn qua còn tưởng Lý Hữu là bố nó.

Thiệu Ly thấy thật muốn cất tiếng cười to, nghĩ thầm lão khốn Lý Chiêu Vinh mà nhìn thấy cảnh này có khả năng tức giận trúng gió luôn. Coi, hiển nhiên là bị cắm sừng rồi.

Lúc sau, đồ ăn được đưa lên.

Bữa này là đồ ăn kiểu Pháp, đưa lên đầu tiên chính là đĩa 6 con ốc bươu Pháp.

Thiệu Ly không hiểu về món này, cười nói: “Con ốc đồng này to thế?.”

Một câu nói ra, cả bàn không ai tiếp lời.

Đại khái không biết nói gì.

Thiệu Ly trước nay vẫn thuộc loại thần kinh thô, không thấy có cái gì mất mặt, tiếp tục cười nói: “Ha ha, thất bại rồi, không khiến mọi người cười lên được.” Lúc này, cả bàn mới gượng cười vài tiếng.

Lý Hữu nói: “Loại ốc này béo hơn ốc đồng, hàm lượng an-bu-min cũng cao, nếm thử ha.”

Hắn trông như vị chủ nhân đầy trách nhiệm, không nhiệt tình quá mức mà cũng không lạnh lùng quá độ.

Thiệu Phỉ cũng mỉm cười, nói: “Đúng vậy, Tiểu Ly, nếm thử đi.”

Thiệu Ly gật đầu, học theo người ta, dùng châm bạc tách thịt ra. Cậu xưa nay thông minh, tuy lần đầu dùng đồ này nhưng thấy người khác làm thế nào thì bắt chước y chang, cũng không đến nỗi thất bại.

Ba con ốc to chỉ ăn thịt, ba con nhỏ cả vỏ cũng ăn được. Ốc nướng vừa giòn vừa thơm, thật sự rất ngon. Tiếp sau là một miếng thịt bò chiên gan ngỗng. Thịt bò rán non mà không béo, phết một lớp gan ngỗng, mùi vị rất vừa miệng.

Cuối cùng là món hàu, đi kèm một cốc nước chanh.

Thiệu Ly nghĩ thầm, nhà hàng này phục vụ chu đáo không chê vào đâu được, ngay cả lúc khách hàng khát cũng biết.

Cậu bèn cầm cái cốc nước chanh lên uống. Ban đầu không có ai chú ý, kết quả là Lý Duy vỗ tay chỉ vào cậu mà cười, nói với Thiệu Phỉ: “Phỉ Phỉ, chú kia dốt quá, uống hết cả cốc nước chanh.”

Thiệu Ly phản ứng đầu tiên: mẹ kiếp, con trai bảo bối của Lý Chiêu Vinh và mình chắc chắn kiếp trước có thù oán.

Có điều nói qua cũng phải nói lại, hai người bọn họ cũng thực sự cũng chẳng hòa hợp nổi với nhau, dù sao bố thằng nhóc này cũng bị cậu đánh giữa đường mà.

Sau đó, cậu mới để ý, tất cả mọi người chỉ lấy nước chanh làm gia vị ăn hàu chứ không phải để uống.

Lý Duy vỗ tay, chỉ vào Thiệu Ly cười: “Đồ dốt nát, đồ dốt nát. Ngay cả hàu cũng không biết ăn. Phỉ Phỉ, chú này thật tức cười. Chú ấy là ai thế?”

Thiệu Phỉ rất xấu hổ, không nói lời nào.

Thiệu Ly cũng xấu hổ, có điều thần kinh thô to của cậu không cho phép cậu tỏ vẻ thương cảm. Cậu ngửa đầu cười: “Ha ha, nước này không phải là để uống ha? Còn tưởng được giải khát chứ. Mấy món trước ăn khô cả mồm rồi.” vừa giả vờ làm mặt quỷ với Lý Duy: “Ta là ai? Ta chính là —”

“Tiểu Ly!” Thiệu Phỉ nhìn sang, thấy Thiệu Ly cười nhưng chẳng có vẻ gì là cười, nói: “Em đang khát à?” rồi giơ tay gọi phục vụ: “Waiter, mang ly nước đá đến đây.” Cô nói với Thiệu Ly: “Nước đá được không?”

Nụ cười trên mặt Thiệu Ly sững sờ đông cứng lại, thoạt nhìn thực sự hoạt kê không nói nên lời.

Thiệu Phỉ có chút xấu hổ lại có chút khó chịu.

Lý Duy chỉ sợ thiên hạ không loạn, hỏi: “Hay chú ấy chưa ăn cái này bao giờ, Phỉ Phỉ?”

Thiệu Phỉ dừng một chút, nói với con cho có lệ: “Ừ, Tiểu Duy ngoan, lúc ăn cơm không được nói.”

Lý Duy ăn hai con hàu, đung đưa chân hỏi: “Chú ấy không có tiền hả mẹ? Đồ chú ấy cho con, thằng Tony nghèo nhất lớp cũng không thèm.”

Trẻ con không biết ý, mỗi câu nói ra đều sắc như dao, đâm vào lòng người chảy máu. Người trên bàn đều nghe thấy rõ nhưng không ai mắng nó, ai dám mắng con cưng của Lý gia chứ.

Thiệu Phỉ cúi đầu nhìn món ăn trong đĩa sứ trắng trên mâm, vỗ vỗ tay Lý Duy nhắc nó ăn, rồi cười rất tự nhiên, nói với Lưu Ưu: “A Ưu, có phải em nói định hỏi Kim về giá cổ phiếu không?”

Lưu Ưu nhanh nhảu đáp: “Đúng đúng đúng, nhưng Kim bận rộn như thế, chẳng dễ mà có được cơ hội tốt thế này. Bữa cơm hôm nay thực sự là kiếm lời nha. Tiểu Mạnh, cậu cũng nghe nha.”

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui