Cường Mãi Cường Mại

Thiệu Ly nghiêng đầu. Mặc dù cậu quen không thèm để ý mặt mũi nhưng lúc này tựa hồ cũng có chút gánh không được, không phải không xấu hổ. Cậu nói: “Ha ha, lần trước lừa các chú. Anh ta không phải là anh rể anh. Mấy chú chắc hẳn cũng nhìn ra đúng không?”

Lý Hữu nói: “Ờ, tôi là người yêu em ấy.”

Lời này quả thực như sao hỏa đâm vào trái đất.

Giọng điệu này, tư thế này của Lý đại thiếu không thể khiến người ta nghi ngờ.

Bốn người đều có chút mờ mịt.

Bọn họ thực sự không biết nên nói gì, như thế nào.

Đồng tính luyến ái đã nghe nhiều nhưng chân chính nhìn thấy rồi phát hiện bạn thân của mình là người như thế. Thật là vẫn khiến người ta cảm thấy không phải sự thực.

Cuối cùng, Dương Hâm nói: “Chỉ cần mày thấy tốt thì bọn tao cũng không phản đối. Sống tốt mới là quan trọng nhất.”

Lưu Bằng Phi cũng tỉnh lại, nói: “Tao nói nè Ly Ly. Mày nói thế nghĩa là đã gạt tụi tao lâu rồi hả? Trực tiếp thừa nhận không được? Hay sợ bọn tao đến vay tiền mày?”

Thiệu Ly nghẹn một ngụm nước miếng ở họng, không thế nuốt xuống. Khụ khụ

Cứ thế, mỗi người lại phản ứng, cười to lên, hóa giải bầu không khí.

Lý Hữu nhìn Thiệu Ly ho sặc sụa thì vỗ lưng cho cậu. Bốn người nhìn hình ảnh tự nhiên hài hòa này càng không còn gì để nói.

Ngô Kế Tông xem náo nhiệt chốc lát, qua một hồi “kích thích” và “mới mẻ”, nói lớn: “Được rồi, Ly Ly, đừng có ho nữa. Mau lật bài đi. Ngày hôm nay không thắng mày dăm vạn đồng, tao thật có lỗi với bản thân, đúng không, Tiểu Khải?”

Đặng Khải mặt đỏ lên, vẫn còn có chút không thông.

Thiệu Ly qua được trận này, không thấy xấu hổ lắm, mới nói: “Mày cút. Tao đây không có tiền.”

Bốn người không hẹn mà cùng liếc hắn về Lý Hữu phía sau cậu.

Lý Hữu biết nghe lời phải, nói: “Không sao. Thua có anh.”

Lời nói này rất hợp lòng người.

Dương Hâm cười hắc hắc, chân bắt chéo, nói: “Đầu tiên nói trước nha, hôm nay chơi thâu đêm. Thua bao nhiêu cũng không được dừng.”

Anh tựa hồ khẳng định là tay nghề chơi bài của Thiệu Ly không ra gì.

Thiệu Ly nói: “Ai sợ ai.”, vừa nói vừa xắn tay áo đến.

Đáng tiếc, tài nghệ của cậu đúng là không bằng ai, đánh đến tám ván mà số lần thắng không quá ba lần.

Ba người kia thắng không ít, miệng cười toe toét.

Đến ván thứ tám, Thiệu Ly đẩy bài ra, có chút khó chịu, nói: “Không chơi nữa. Bọn mày thông đồng với nhau đúng không?”

Cậu thậm chí còn cúi đầu nhìn xuống gầm bàn, đại khái là hoài nghi ba người kia lén đổi bài sau lưng cậu.

Cậu bảo dừng nhưng bọn Dương Hâm không cho, thế là đổi Lý Hữu vào.

Lý đại thiếu cũng rất hiểu ý, chơi mười ván, mới thắng một ván nhỏ.

Thực là tình thú.

Cuối cùng, Dương Hâm nhét một cục tiền vào ví, vỗ vỗ vai Lý đại thiếu: “Đại thiếu, có nghĩa khí lắm! Từ nay về sau tôi giao Ly Ly cho anh.” nhìnThiệu Ly khoe khoang, phẩy phẩy cái ví da trong tay: “Anh thay mặt con anh cảm ơn chú tặng tiền bỉm sữa. Nhớ khi nào đầy tháng con anh, cả nhà phải đến đấy. Đừng quên phong bì to nhá.”

Thiệu Ly nhấc chân làm bộ muốn đá hắn: “Cút đi. Còn không về, vợ mày không đánh chết mày mới là lạ.”

Dương Hâm cười, chạy thoát.

Ngô Kế Tông, Lưu Bằng Phi, Đặng Khải cũng vui vẻ đi theo.

Nửa tháng trôi qua.

Trần Trạch ngoại trừ mấy ngày đầu hơi tiều tụy, dần dần cũng khôi phục như trước đây, cùng Thiệu Ly cười cười nói nói.

Anh em chính là anh em tốt, không vì một chút khúc mắc mà làm hỏng tình cảm nhiều năm. Thiệu Ly rất vui vẻ.

Thế là buổi tối thứ ba, mấy người Ngô Kế Tông hẹn đến nhà Dương Hâm ăn cơm.

Lần trước, tên này thắng cậu không phải chỉ là tiền cơm hai bữa đâu.

Về đến nhà, tắm nước nóng sạch sẽ, thay đổi y phục, mới từ phòng tắm đi ra, chuông cửa đã vang lên.

Cửa mở ra, là Lý Mạnh Sơn.

Bất quá Thiệu Ly không nhận ra. Cậu nghi ngờ nhìn chung quanh một chút, nghĩ ông lão này tìm lộn nhà.

Cậu gãi gãi đầu, hỏi: “Ha ha, ông tìm ai?”

Tuổi của Lý Mạnh Sơn cũng xác thực nên gọi là “ông” rồi.

Lý Mạnh Sơn nói: “A Hữu ở đây đúng không?”. Vừa nói vừa nhìn khắp nơi, tựa hồ có chút không tin nổi.

Thiệu Ly thoáng cái lên tinh thần cảnh giác. Lý Mạnh Sơn kêu “A Hữu” rất thân thiện. Cậu đoán đây là người nhà Lý Hữu.

Thế là cậu nói: “Ông tìm anh ấy có chuyện gì sao?”

Lý Mạnh Sơn nói: “Không vội. Nó hẳn là còn đang bận.”

Ánh mắt ông ta tỏ ý bảo Thiệu Ly mở cửa cho mình vào.

Thiệu Ly không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời ông.

Cậu đại khái là bị Lý Mạnh Sơn đột nhiên đến thăm làm cho mờ mịt, quên béng phải tiến lên nịnh bợ đỡ lấy hoặc đưa cho Lý Mạnh Sơn đôi giày gì đó.

Lý Hữu hiện là người cầm trịch Lý gia nhưng Lý Mạnh Sơn hiển nhiên là bậc đức cao vọng trọng của nhà họ Lý, có biết bao người nịnh hót xung quanh, bao nhiêu người muốn mà không gặp được. Lúc này cơ hội tốt đang ở trước mắt nhưng đầu óc Thiệu Ly ngược lại, xoay mòng mòng.

Kỳ thực cũng không phải cậu không kịp tỉnh ra, mà là cậu không đoán ra chính xác Lý Mạnh Sơn muốn làm gì.

Cậu đoán đại khái là vì chuyện cậu và Lý Hữu cuối cùng cũng khiến người nhà hắn chú ý.

Ai dà, thật đau đầu.

Nhưng đau đầu thì đau đầu, thấp thỏm thì thấp thỏm, nghi hoặc thì nghi hoặc, cậu vẫn rót trà mời khách.

Trà này là do Lý Hữu mang về. Rốt cuộc mượn hoa hiến phật.

Lý Mạnh Sơn dựa cây gậy chống vào sô pha, nhấp một ngụm trà, nói: “Cậu ngồi đi.”

Thiệu Ly nghĩ thầm, ông ta không phải là muốn tìm mình hỏi tội chứ?

Lại nghĩ, Lý Hữu là cong, như thế bản chất vấn đề không phải do mình tạo thành. Sở dĩ Lý lão gia tử hỏi tội mình, truy ra nguyên do cũng không bắt tội được.

Cậu gãi đầu, nói: “Vâng.”

Cậu vốn không hề khách khí, lại càng không phải người dễ bị gò bó.

Cái tính không khách khí và không gò bó này, lại tạm hợp nhãn Lý Mạnh Sơn. Ông nói: “Dạo này trong nhà ổn chứ?”

Thiệu Ly xu nịnh hề hề gật đầu: “Đều tốt đều tốt.”

Lý Mạnh Sơn gật đầu, nói: “Con bé chưa tan học à?”

Thiệu Ly ngẩn người, xem đồng hồ, đáp: “Lúc này hẳn là đang trên xe bus.”

Lý Mạnh Sơn nói: “Đi xe bus một mình?”

Thiệu Ly nói: “Đúng. Con gái cháu 8 tuổi, gần 9 tuổi đến nơi rồi. Ngồi xe một mình chứ sao nữa.”

Lý Mạnh Sơn nói: “Kỳ cục. Sao không cho người đưa đón?”

Thiệu Ly nói: “Không. Nó quen rồi. Từ trước tan học đến trường đều là nó đi cùng bạn bè, không xảy ra chuyện gi. Phỏng chừng cháu mà đi đón thì nó mới không muốn đấy. Ha ha.”

Lý Mạnh Sơn nghe vậy, mặt lộ ý cười: “Ừm. Có chủ kiến, giống A Hữu.”

Nói thế, Thiệu Ly trái lại xấu hổ, biết hóa ra Lý Hữu đã nói rõ chuyện của mình.

Lý Mạnh Sơn còn nói: “Ờ. Tôi ở đây chờ. Chắc chẳng mấy chốc sẽ gặp.”

Cái tư thế chặn người ta thế kia, thật giống Lý Hữu như đúc. Thiệu Ly cũng không dám mạo phạm, không thể làm gì khác hơn là lấy cớ vào bếp lấy hoa quả, hung hăng hít một hơi thật sâu.

Kết quả là Lý Hữu và Thiệu Hiểu Tây cùng về.

Lý Hữu thấy người đang ngồi trên salon uống trà là Lý Mạnh Sơn, nói: “Ông. Sao ông tới đây?”

Lý Mạnh Sơn nói: “Cháu không chịu dẫn người về nhà ra mắt ông. Ông đành phải đến.” Ông lão thấyThiệu Hiểu Tây vẫy tay đứng bên cạnh Lý Hữu, có chút kích động.

Ông nói: “Tiểu Tây à?”

Thiệu Hiểu Tây mở to đôi mắt tròn vo đánh giá ông một hồi, cười cực xinh, hô to: “Cụ nội.”

Lý Mạnh Sơn nói: “Ai chà.” rồi vẫy tay gọi Thiệu Hiểu Tây đến gần, sờ sờ tay chân mặt mũi con bé, móc trong túi quần ra cái gì đó đeo vào cổ nó, nói: “Đeo cái này.”

Đó là một khối ngọc trơn bóng, màu sắc rất đặc biệt. Thiệu Ly chưa thấy vật như thế bao giờ nhưng cũng đoán đó không phải thứ tầm thường.

Cậu nói: “Không được…”

Lý Hữu chặn lại: “Không sao.”

Lý Mạnh Sơn còn đang nói chuyện với Thiệu Hiểu Tây, hoàn toàn không để ý đến bọn hắn. Bộ dáng thân thiết không thể nghi ngờ.

Lý Hữu nói: “Ông ở lại ăn tối đi.”

Lý Mạnh Sơn và Thiệu Hiểu Tây đang trò chuyện, lợi dụng chút thời gian trống, vui vẻ liếc mắt nhìn Lý Hữu giống như nói, còn phải mời sao.

Thế là bữa tiệc hẹn qua nhà Dương Hâm đành phải ngâm giấm.

Thiệu Ly đổi giày đi mua thức ăn.

Lý Hữu cũng theo, đại khái sợ cậu lo lắng. Trên đường đi mua đồ, ôm eo cậu, nói: “Yên tâm, ông không có ý mang Tiểu Tây đi đâu.”

Thiệu Ly vừa cân nhắc nên mua thức ăn gì vừa nói: “Ừ. Nhất định thế. Dù anh có chịu nhưng con với em cũng không chịu. Con em không rời khỏi em đâu.”

Cậu nhìn cái tay Lý Hữu ôm lưng mình, ý bảo bỏ ra đừng có quá giới hạn.

Lý Hữu tiện đường ngắt một cái ngay eo cậu.

Mua thức ăn về, Thiệu Hiểu Tây và Lý Mạnh Sơn đã đang chơi cờ vua.

Cụ nội sợ chắt yêu sốt ruột, cố ý rút xe, mã đi.

Thiệu Ly và Lý Hữu vào phòng bếp rửa rau làm cơm.

Đều là đồ ăn cho gia đình, có cá có tôm tôm thịt cộng thêm mấy thứ rau dưa tươi, Thiệu Ly lo tính khẩu vị Lý Mạnh Sơn, làm tôm luộc, canh cá ngao, có món rán món không rán.

Lúc ăn cơm, Lý Mạnh Sơn nói: “Mấy năm nay người già rồi, không khỏe nữa. Ông đã cao tuổi, muốn được ôm chắt, hiểu không?”

Lý Hữu nói: “Vâng. Bọn cháu đã có kế hoạch.”

Lý Mạnh Sơn nói: “Kế hoạch thì kế hoạch nhưng cũng không được để lâu.”

Thiệu Ly nghe thấy, cầm bát cơm ho khụ khụ.

Lý Hữu nói: “Ăn từ từ.” rồi rót chén nước kề đến miệng cậu, bộ dáng đút cho cậu uống.

Mặt Thiệu Ly đỏ lên. Cậu vung tay, nói: “Không sao. Em tự làm.”

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui