Cường Mãi Cường Mại

Ngủ bù một buổi trưa, Thiệu Ly lại khôi phục lại bộ dáng bừng bừng nhiệt huyết như thường ngày, vừa làm việc vừa tán gẫu cùng đồng nghiệp, thậm chí còn có thể nói thêm vài câu bông đùa khiến người ta bật cười.

Nhìn rất có sức sống.

Tựa hồ như cơn ác mộng vào đêm kia đã sớm mất tăm mất tích rồi.

Tới chiều, điện thoại của Thiệu Ly vang lên.

Nghe điện, Lý Hữu ở bên kia đầu dây vô cùng “quan tâm” mà hỏi cậu: “Thân thể khá hơn chút nào chưa?”

Thiệu Ly nửa thật nửa đùa phàn nàn: “Haizz, đại thiếu ngài thật đúng là chẳng biết nương tay chút nào cả, tôi mỗi ngày vẫn phải đi làm đúng giờ đó.”

Bề ngoài thì là đang kể khổ, nhưng thực chất lại là ngầm nói kháy Lý đại thiếu có “năng lực” hơn người.

Lý Hữu vừa nghe được liền cảm thấy rất thoải mái, phá lệ nở một nụ cười, nói: “Sau này tôi sẽ chú ý.” Sau đó còn nói thêm: “Chuyện kia cậu không cần lo nữa, tôi đã cho người đi làm rồi, trước ngày mai cậu sẽ nhận được tin tức, cứ yên tâm đi.”

Sao nhanh vậy?

Vừa lòng với hiệu suất của Lý đại thiếu, nên Thiệu Ly cũng không tiếp tục thầm dè bỉu cái câu “Sau này sẽ chú ý” của hắn nữa.

Sau này?

Còn có thể sao?

Xong vụ này, thì đối với cậu, Lý đại thiếu chỉ là một người qua đường, mà đối với Lý đại thiếu cậu có lẽ cũng chỉ là một người qua đường.

Quan hệ của cậu và hắn, đại bác bắn bảy lần cũng chưa tới, sao vậy có thể còn có thể có sau này?

Không thể nào đâu.

Đại nạn không chết, lúc này Thiệu Ly mới có thể thả lỏng tâm tình, nên cũng không để ý đến việc Lý đại thiếu ở bên kia dùng lời nói ăn đậu hủ trong điện thoại nữa.

Cả người thoải mái, nên tâm tình cũng theo đó mà tốt lên, buổi tối cậu lại còn trổ tài nấu vài món ăn sở trường, khiến Thiệu Phỉ cắm đầu vào ăn đến nỗi quên béng mất những phiền não những ngày gần đây.

Giữa trưa hôm sau, Lý Hữu còn chưa gọi điện thoại đến, ngược lại, đầu dây điện thoại bên kia, chưa gì MES đã gọi trước rồi.

Tổng giám đốc của MES – Trịnh Bân, tự mình gọi điện thoại đến, thay mặt công ty gửi lời xin lỗi đến Thiệu Phỉ, cũng bày tỏ sự cố lần này chỉ là ngoài ý muốn, tất cả là do hai người đại diện đạo đức xấu, và cấp quản lý của công ty nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho những hành vi này.

Mà đối với việc Thiệu Phỉ nhất quyết yêu cầu giải trừ hợp đồng, Trịnh Bân liền đồng ý, đông thời cũng nói rõ ba điều: Công ty có ý muốn bồi dưỡng Thiệu Phỉ thành đại minh tinh, nên hy vọng Thiệu Phỉ có thể bỏ qua sự việc trước kia, một lần nữa phô bày tài năng, thể hiện giá trị của mình, nếu không thì đó là một tổn thất rất lớn. Dù sao thì người giống như cô, vừa có năng lực lại có diện mạo, hiện giờ cũng không còn nhiều.

Thiệu Phỉ được tâng bốc lên tận mây xanh mà không hiểu lý do vì sao, nhưng phần nhiều là bỗng dưng đang từ buồn rầu biến thành mừng như điên và khó có thể tin.

Cô tựa như một tử tù sắp bị xử bắn, thế nhưng đột nhiên lại được thông báo là: không có việc gì đâu, Thiệu Phỉ à, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi. Cô chẳng những không có tội, mà lại còn có công, chúng tôi sẽ tận lực bồi thường cho cô và tương lai của cô là vô cùng tốt đẹp.

Một cái nhân bánh béo bở như thế, lại từ trên trời rơi xuống, thì Thiệu Phỉ bị đập cho choáng váng, cũng là chuyện bình thường.

Mỗi một từ của Trịnh Bân, dường như là đều in sâu vào đáy lòng cô, khiến trái tim vừa chịu đả kích lần trước của cô lành ngay lại, không những thế lại còn vững chắc hơn nữa.

Cho nên cô cũng không muốn suy nghĩ sâu xa, vì sao sau một buổi tối, sự tình lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ đến thế? Lúc trước còn ầm ĩ đến mức muốn đến tòa án, thế mà cấp lãnh đạo công ty lại nói không biết tình hình gì cả, thế mà cũng nghe được hay sao?

Giờ này khắc này, những việc đó chẳng còn tồn tại trong đầu óc cô ta nữa.

Cô liền vui vẻ ôm chặt Thiệu ly một cái: “A, trời ơi, Ly Ly em biết không, vừa rồi tổng giám đốc đích thân gọi điện cho chị đó, anh ta nói rằng tất cả sự việc trước kia đều là hiểu nhầm cả. Bọn họ sẽ không kiện chị nữa, còn muốn tiếp tục ký hợp đồng, khiến chị thành ngôi sao. Vừa rồi ông chủ còn nói, chị là một người giỏi, nếu chị không ký hợp đồng với MES thì đó sẽ là một tốn thất lớn đối với họ. Ly Ly này, chị mừng muốn điên rồi, em nói xem, có phải bà ở trên trời phù hộ cho chúng ta không? Nhất định là như vậy rồi! Ha ha, bà nội ở trên trời phù hộ cho chúng ta đó!”

Thiệu Ly nhìn cô, vẻ mặt có chút kì quái: “Chị. . . . . .”

“Chị biết, chị biết mà, những chuyện trong cái ngành này vốn không đơn giản như bề ngoài.” Thiệu Phỉ cắt ngang lời cậu, cũng không để ý tại sao Thiệu Ly lại trở nên có chút kì quái: “Em cứ yên tâm, chuyện lần này chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Là mấy người đại diện kia của chị có vấn đề về đạo đức, họ muốn kiếm thêm tiền nên mới làm loại chuyện đáng xấu hổ này sau lưng công ty. Lãnh đạo công ty đều không biết điều này, nên vừa rồi ông chủ đã giải thích cho chị trong điện thoại. Chị đã nói mà, chị là người ưu tú nhất trong lứa này, công ty sao không ký hợp đồng với chị cho được. . . . . .”

Thiệu Ly ngồi trên sô pha, nhìn Thiệu Phỉ kích động mà khoa chân múa tay, ngón tay không thể khống chế được mà run lên.

Cậu đưa tay sờ lên túi áo, hết thuốc lá rồi, nhất thời mọi thứ đều hoang mang..

Cơ hội này từ đâu mà tới, không ai hiểu rõ hơn cậu.

Chuyện đã đến nước này rồi, vậy cậu có nên nói hết mọi chuyện cho Thiệu Phỉ không? Cậu dám sao? Còn mặt mũi để nói về chuyện này ư?

Không có.

Cậu không dám.

Thế nhưng vấn đề là lần này có thể dễ dàng vượt qua, nhưng sau này thì sao?

Sau này!

Sau này?

Hóa ra, đây là sau này trong miệng của Lý Hữu. . . . . .

Hắn có lẽ đã sớm nghĩ đến việc này.

Thế nhưng vì sao?

Thời điểm nói chuyện mua bán lần trước, cậu rõ ràng là mong giữ lại được mạng cỏn con của mình, Lý đại thiếu lại cố tình tặng cho cậu một “rương vàng” thế này, làm gì có chuyện mua bán thế này cơ chứ?

Chẳng lẽ hắn không quên được cậu sao?

Buồn cười! Làm gì có chuyện đó chứ! Thiệu Ly chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy rất nực cười.

Đến ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết, hắn muốn chơi bời thì không thiếu người sẵn sàng bồi tiếp, bên cạnh hắn ta chẳng bao giờ thiếu người.

Vả lại không phải vẫn còn An Tiếu đó sao?

An Tiếu?

Đúng rồi nhỉ, Lý thiếu là hoa đã có chủ, vậy việc này tính sao giờ?

Quả nhiên là hoa nhà không bằng hoa dại, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng lén lút, lén lút không bằng lén lút không thành?

Mẹ kiếp!

Thiệu Ly cố gắng hồi tưởng lại thời điểm khi ở cùng Lý thiếu, muốn tìm ra lý do để Lý thiếu đối với cậu “Nhớ mãi không quên”, thế nhưng kết quả là không có!

Ở trên giường, chắc chắn là không có khả năng này!

“Biểu hiện” của cậu đêm hôm đó, ngay cả cậu cũng cảm thấy xấu hổ, như vậy mà có thể làm Lý đại thiếu vừa lòng sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày?

Xuống giường, thì lại càng không!

Thời gian nói chuyện còn không quá ba phút, thì có thể nhìn được điểm tốt của nhau sao? Trừ phi Lý đại thiếu có thiên lý nhãn, biết cậu “công năng tốt”.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Thiệu Ly cũng chỉ nghĩ ra được một đáp án.

Hắn điên rồi!

Đúng mười hai giờ trưa, Lý Hữu lại gọi điện thoại cho Thiệu Ly.

Ở đầu dây bên kia, thanh âm của Lý Hữu vẫn trước sau như một giữ giọng điệu bình tĩnh: “Đã biết tin chưa?”

Thiệu Ly cứng nhắc đáp lại: “Tôi biết rồi.”

Lý Hữu nói: “Vậy thì được rồi, tối nay cậu đến đây.” Rồi nói đia chỉ cho Thiệu Ly.

Trong nháy mắt, Thiệu Ly tức giận đến nỗi muốn bóp nát cái di động trong tay, nhưng cuối cùng cậu lại không có can đảm để làm điều này.

Lý Hữu giống như là không hề cảm nhận được chút giận dữ nào của cậu, tự mình nói: “Cậu đến đây đi, chúng ta sẽ nói về chuyện hợp đồng của Thiệu Phỉ.”

Chỉ với một câu bâng quơ, Lý Hữu đã khiến người sắp nổi điên kia tỉnh lại.

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui