Cường Mãi Cường Mại

Thiệu Ly chỉ thiếu nước đập bàn rống lớn: Chị thì biết cái gì? Nếu An Tiếu không được Lý thiếu “quy tắc ngầm”, thì có thể được như ngày hôm nay sao? Chị cho là hắn không dựa vào quan hệ sao? Chị thật đúng là ngốc nghếch khờ dại mà.

Cậu ngậm điếu thuốc nhìn sàn nhà xi măng, nhất thời không biết có nên đem cái sự thật tàn khốc của xã hội này, lật ra cho nha đầu kia xem không.

Vì thế cậu tận lực chọn từ ngữ nói để cô có thể chấp nhận được: ” Phỉ Phỉ, trường hợp của An Tiếu, chúng ta không phải là anh ta, nên rất khó nói. Bây giờ chúng ta chỉ nói đến trường hợp của mình mà thôi. Chị cảm thấy mình có lý tưởng, cũng có tài năng, bất chấp tất cả, muốn làm nên việc lớn. Nhưng em hỏi chị, chị có cái gì để bất chấp? Diễn xuất, phải dựa vào rèn luyện. Nhưng rèn luyện cần cái gì? Chính là cơ hội. Nhưng cơ hội muốn có là có hay sao? Giống như lần trước đó, người khác tự nguyện đi cửa sau, nhưng chị có được không? Thay đổi vị trí nếu chị là đạo diễn, đều là người mới, chị sẽ tuyển ai làm nữ diễn viên?”

Thiệu Phỉ có chút khinh thường: “Dựa vào cái kỹ năng diễn xuất của bọn họ á?”

Thiệu Ly nói: “Không có kỹ năng thì sao, chỉ cần đạo diễn đồng ý, chỉ bảo tận nơi, có ngu ngốc đến mấy, mười lần, hai mươi lần không được, ba mươi, bốn mươi lần, ít ra cũng phải gần gần được chứ. Diễn phim cũng đâu có truyền hình trực tiếp mà phải sợ.”

Thiệu Phỉ cực kỳ không cam tâm: “Đây là việc riêng trong ngành của bọn chị, em là người ngoài thì làm sao mà rõ được!”

“Em không rõ đó! em chỉ biết là em không muốn chị rơi vào đó, cuối cùng bị người nửa bức nửa dụ làm chuyện mình không thích. Việc này chị cũng không phải chưa từng thấy qua.” Thiệu Ly không kiên nhẫn nói, dứt khoát quyết định: “Chén cơm này chúng ta kkhông thể ăn, nếu bước vào, thì sẽ không biết mình thành cái dạng gì nữa đây, chị đừng để họ Trịnh đó lừa hai câu mà không thể phân biệt nổi nam bắc nữa. Chị quay lại để em tìm cho chị một công việc. Chị là do bà nội giao cho em,em phải có trách nhiệm với chị.”

Thiệu Phỉ nóng lên, tượng đất cũng không phải thích nắn thế nào thì nắn, tính tình cô tuy rằng yếu đuối, nhưng khi liên quan đến “lý tưởng” của đời người, thì nửa bước cũng không chịu nhượng bộ, liền nói như tát nước vào mặt Thiệu Ly: “Ly Ly, em đừng có lấy bà nội ra để ra oai! Chuyện của chị, chị sẽ tự mình quyết định! Em không phải là chị, nên em không có quyền quản chị!”

Thiệu Ly đang tức giận thì lập tức sững sờ: “A! Em không quản được chị? Em không quản được chị, thì ai có thể quản được chị? Ông chủ của các chị có thể quản được đúng không? Nếu chị không thể kiếm tiền cho hắn, hắn có thể nịnh chị nói lời dễ nghe hay sao? Nực cười! Bọn đó là bọn chuyên dẫn mối!”

Thiệu Phỉ gấp đến mức sắp khóc: “Em làm sao thế? Sao em lại biến thành thế này? Từ lúc nào mà em bắt đầu học cách ăn nói như vậy hả?”

Đến lúc này, cô đã không còn gọi “Ly Ly” nữa.

Thiệu Ly thấy đôi mắt cô đỏ ngầu, đương nhiên cậu cũng khổ sở, biết mình vửa rồi có chút kích động, nén nỗi bực dọc xuống đáy lòng, cậu sờ đầu Thiệu Phỉ nói: “Em biết chị không có cách nào để chấp nhận ngay lập tức. Nhưng chuyện này, chị nghe em được không, em có bao giờ hại chị đâu? Nếu chị chưa bỏ được, mà không muốn làm việc khác, em cũng có thể nuôi chị. Em chỉ muốn chị được sống yên ổn mà thôi, ngoài ra em chẳng muốn gì nữa.”

Thiệu Phỉ cúi đầu xuống, không chịu gật đầu.

Thiệu Ly không cho cô cơ hội kéo dài thời gian, trực tiếp gọi điện thoại cho MES, nói không muốn ký hợp đồng nữa.

Trịnh Bân ở bên kia, đầu tiên là cực lực muốn giữ lại một phen, nhưng sau đó hẳn là đã liên hệ với Lý thiếu, biết cậu với đại thiếu không còn dính líu gì nữa, nên cũng rất nhẹ nhàng phủi tay.

Ai mà chẳng được, MES cũng không thiếu người.

Huống chi số tiền tiêu tốn trên người Thiệu Phỉ này, rất nhanh sẽ kiếm được về nhiều gấp trăm ngàn lần từ người khác.

Tính tình Thiệu Phỉ bướng bỉnh, không dễ quản, nếu bồi dưỡng một nghệ sĩ như vậy, đối với công ty cũng không tốt.

Hợp đồng không ký được, song phương cũng không có gì tiếc nuối cả.

Thiệu Ly vốn tưởng rằng sự việc như vậy là đã xong rồi.

Nhưng cậu không hề biết, một năm này, đã định trước là sẽ không yên ổn rồi.

Sau khi sự việc tranh cãi với MES đã qua, Thiệu Phỉ đầu tiên là ở nhà một thời gian. Dần dần, thấy cô không có gì khác thường, Thệu Ly liền nhờ người tìm cho cô một công việc mới.

Kết quả là công việc không tìm được, nhưng Thiệu Phỉ lại có quan hệ lằng nhằng với một người họ hàng xa của họ Lý, Lý Chiêu Vinh hiện tại đã hơn sáu mươi tuổi.

Hơn nữa lại còn có con với ông ta.

Khi Thiệu Phỉ về nhà nói cho cậu tin tức này, thì lúc đó Thiệu Ly đang ở phòng bếp nấu canh chua.

Mùi canh chua thật nồng, làm cậu cay mũi suýt sặc.

Thiệu Phỉ toàn thân mặc đồ hiệu GUCCI, tay cầm chiếc túi xách mới nhất của Channel, đứng ở cửa phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ly, về sau chị sẽ không ở đây nữa. Em ở một mình phải tự chăm sóc bản thân tốt đó.”

Thiệu Ly không nói lời nào cả.

Thiệu Phỉ còn nói: “Đây là địa chỉ và số điện thoại của chị ở nhà mới, về sau em có rảnh, thì có thể đến chỗ chị chơi. Chiêu Vinh rất dễ gần, cũng không thường xuyên ở nhà, nên em cũng không cảm thấy gò bó đâu.”

Thiệu Ly hỏi: “Tất cả đồ vật của chị đều đã được em đóng gói hết rồi, vậy bao giờ có người đến chuyển đi đây?”

Thiệu Phỉ nói: “Những đồ này chị đều không cần. Nếu em ngại nó chiếm chỗ, thì ném hết đi cũng được.”

Cô giống như là trưởng thành chỉ trong một đêm, khí chất cũng như lời nói đều trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Thiệu Ly lẩm bẩm nói: “Vậy lưu lại đi” Rồi lại hỏi: “Đã định được ngày tổ chức hôn lễ chưa?”

Thiệu Phỉ không hé răng nói câu nào.

Thiệu Ly nói: “Tổ chức sớm một chút đi, nếu không chị sẽ không thể làm đám cưới với tình trạng cơ thể hiện nay của chị đâu. Nếu còn kéo dài, thì chị sẽ bị biến dạng khi mặc váy cưới đó.”

Thiệu Phỉ vẫn không hế răng nói câu nào như trước.

Thiệu Ly quay đầu hỏi: “Thiệu Phỉ?”

Thiệu Phỉ cúi thấp đầu nói: “Ừ.”

Thiệu Ly hỏi: “Chị định tổ chức vào ngày nào?”

Thiệu Phỉ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu một cái, hít một hơi thât sâu, rồi mới nói: “Tạm thời chị. . . . . .Còn chưa tính toán đến việc kết hôn. Anh ấy. . . . . . Thân thể của vợ anh ấy vẫn không tốt, bọn chị cảm thấy hiện tại không nên quấy rầy đến bà, đợi vài năm nữa hẵng nói sau.”

. . . . . .

Loảng xoảng một tràng âm thanh dài vang lên, nồi bát xong chảo bị ném ngổn ngang trên mặt đất, âm thanh chát chúa của kim loại nghe cực kì chói tai.

Thiệu Ly ném tất cả những gì có thể ném được xuống đất.

Nước nóng bắn tung tóe lên người cậu, nhưng cậu không hề có phản ứng nào.

Trên bếp là ngọn lửa màu xanh vẫn tí tách cháy.

Lửa bập bùng rọi chiếu khuôn mặt người trở nên bất an, tâm can lạnh ngắt, nỗi đau khổ trào lên từ đáy lòng.

Vẻ mặt bàng hoàng xen lẫn với sự thất vọng và thống khổ trên mặt Thiệu Ly, lập tức như đâm vào mắt khiến Thiệu Phỉ lã chã rơi lệ.

Thanh âm cô nghẹn ngào: “Ly Ly. . . . . .”

Thiệu Ly môi run run, sắc mặt trắng bệch. Cậu không có cách nào khiến mình ngừng phát run cả.

Cậu rất muốn lớn tiếng chất vấn Thiệu Phỉ: Có phải chị điên rồi đúng không? Ông ta bao nhiêu tuổi? Mà chị mới bao nhiêu tuổi? Đến tột cùng vì cái gì mà chị lại sa đọa như vậy, tự hạ thấp mình như vậy hả? Nam nhân nhiều như thế mà chị không tìm, cố tình tìm một lão già như vậy! Đến danh phận cũng không cho, còn muốn một cô gái mới có hai mươi tuổi đầu sinh con cho hắn, giúp ông ta nối dõi tông đường sao? Tuổi của ông ta có thể làm ông nội của Thiệu Phỉ chị rồi đó! Chị chơi cái gì không chơi, lại học người ta làm vợ bé đại gia sao?

Nhưng cậu lại càng muốn chất vấn chính mình: Vì sao mày lại không kèm cặp cô ấy? Mày cũng không phải không biết cá tính của cô ấy rồi, tính tình thì yếu đuối, nhưng kỳ thật so với người khác thì bướng bỉnh hơn bao giờ hết. Đã đi là đi thẳng một lèo, lại còn tự cho mình là đúng. Diễn xuất là lý tưởng mà cô theo đuổi cả đời, thì làm sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được? Nếu mày ngăn cản con đường phía trước của cô ấy, thì cô ấy sẽ đi con đường khác để có thể thực hiện ước mơ này. Sao mày lại không nghĩ đến điều này vậy?

Bị Lý đại thiếu làm đến mức rách da chảy máu, Thiệu Ly cũng chưa từng khóc qua, thế nhưng lúc này cậu lại không nhịn được muốn khóc rống lên.

Người mà cậu đã thề sẽ bảo vệ suốt đời, thế mà, dù là chủ động hay không, cũng bị người khác hủy hoại rồi.

Thử nghĩ mà xem, một đôi chị em, thế mà em trai lên giường với cháu, chị gái lên giường với bác, còn bị làm to bụng.

Đây là cái kiểu đạo đức đốn mạt, mất hết luân thường đạo lý gì?

Thiệu Ly cảm thấy mắt đau rát, tim như bị xé nát thành nhiều mảnh, có cố ghép cũng không ghép lại được.

Quệt đi nước sắp trào ra khỏi hốc mắt, cậu nói: “Chị, để đứa nhỏ lại, rồi cắt đứt với ông ta đi. Nhà chúng ta không thể làm loại chuyện khiến người ta phỉ nhổ được! Đứa nhỏ này em sẽ nuôi hộ chị, có em ở đây, tất cả sẽ tốt cả thôi. Chị đừng sợ, em đã đồng ý với bà nội chăm sóc chị cả đời rồi.”

Thiệu Phỉ nhìn vẻ mặt của cậu, cảm thấy vui mừng, nhưng cũng có chút thương cảm: “Ly Ly, sao em vẫn không hiểu được? Chị không chỉ muốn những thứ này là đủ. Chị đã nghĩ xong rồi, tương lai cho con chị chị cũng nghĩ xong rồi. Chị không muốn đứa bé sinh ra, sẽ phải sống như chúng ta bây giờ, ở căn phòng vừa cũ vừa nát đến ngay cả chân cũng không có chỗ để đặt, đèn chiếu sáng hành lang cũng không có lấy một cái, lại còn thường xuyên có người ở bên trong đốt than nhóm lò, khói nồng nặc đến mức ho cũng không thành tiếng. Trong nhà vừa ẩm lại vừa tối, hàng năm đều không có ánh mặt trời chiếu đến.”

Thiệu Ly vừa sợ vừa giận: “Vậy thì sao? Chị dám nói chị đối với ngôi nhà này không có tình cảm gì sao? Dám nói chúng ta bao nhiêu năm rồi sống không tốt? Chị dám nói như vậy! Thiệu Phỉ chị thật phụ tâm bà quá đáng rồi đó!”

“Đừng có lôi bà nội ra để nói với chị!” Mặt Thiệu Phỉ đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống: “Nếu không phải nhà chúng ta như thế này, thì sao bà ngay cả bệnh viện cũng không dám vào? Về phần chị, chị chẳng tự chủ được bất cứ thứ gì hết. Cuộc sống này mà được gọi là tốt, tốt cái gì cơ chứ? Dựa vào cái gì mà em muốn chị sống ở cái nơi tồi tàn rách nát này cả đời chứ? Chị không muốn!”

Thiệu Ly thật muốn tát cho cô một cái: “Chị trách bà và em ư? Chị chê nơi này ư?”

Thiệu Phỉ cắn chặt môi nhìn cậu chằm chằm.

Thiệu Ly nghiến răng nói: “Chị có giỏi thì nói lại lần nữa đi!”

Thiệu Phỉ: “Chị một ngày cũng không muốn ở nơi này nữa!”

Thiệu Ly một cái tát cũng không thể hạ xuống, đành hung hăng tự tát lên mặt mình. Cứ một cái lại một cái, cho đến khi mặt sưng vù, mũi bị chảy máu mới dừng lại.

Cậu nói: “Là em sai, không thể trông nom chị tốt. Tất cả đều là do em sai!”

Thiệu Phỉ vẻ mặt thản nhiên nhìn cậu: “Tiểu Ly, chị cảm thấy cuộc sống hiện tại của chị chẳng có gì là không tốt cả. Chiêu Vinh nói, chờ chị sinh con xong, anh ấy sẽ xây hẳn một văn phòng cho chị. Đến lúc đó chị có thể làm việc mà mình muốn, cũng không lo lắng bị người khác chèn ép nữa. Tại vùng đất duyên hải này, không có ai dám đắc tội Lý gia cả. Về phần con chị, nó sẽ được học ở ngôi trường tốt nhất, trong tương lai còn có thể xuất ngoại du học nữa. Nó sẽ sống hạnh phúc hơn tất cả những người khác. Em không biết bây giờ chị đang sống ở một nơi thế nào đâu. Trong cổng là hoa viên, bên trong đều là loại hoa hồng của nước ngoài được vận chuyển đến bằng đường hàng không. Sáng sớm, chỉ cần đẩy cửa sổ ra, mùi hoa sẽ lan tỏa khắp phòng, trong nhà còn có một căn phòng được dùng riêng để luyện đàn, nếu như không có việc gì làm, chị còn có thể vào đó chơi đàn. Em xem, chị sống tốt như vậy, so với người khác còn tốt hơn nhiều lắm.”

Thiệu Ly nói: “Đến cuối cùng tốt hay không, thì trong lòng chị tự hiểu rõ.” Vừa nói Thiệu Ly vừa tìm chìa khóa và mặc quần áo.

Thiệu Phỉ: “Em muốn đi đâu? Em định làm gì thế? Ly Ly? Tiểu Ly! Thiệu Ly em đứng lại cho chị!”

Thiệu Ly không lên tiếng. Lúc mở cửa, cậu ném lại một câu: “Chị bị ma quỷ ám ảnh, không sao cả, em không thể nhìn chị nhảy vào hố lửa như vậy được! Lão già khốn nạn kia chà đạp chị, em sẽ đánh chết lão!”

Lúc ấy bọn họ còn rất trẻ.

Thiệu Ly không rõ, trên đời này có câu, một người đánh còn người kia sẵn sàng bị đánh, cuộc sống do mỗi người tự nắm lấy, ai cũng không thể quyết định thay họ, mà cũng không có người nào có thể quản được người khác cả đời.

Thiệu Phỉ lại càng không rõ, chuyện hạnh phúc nhất trên đời này, không phải là có căn nhà biệt thự lớn với phòng chơi đàn được sơn màu đỏ, mà là có một người, không so đo tính toán, sẵn sàng liều mạng vì mình.

Thời điểm kia, Thiệu Ly tự nguyện liều mạng vì cô.

Cậu dùng cái bộ dạng liều chết ấy đi thẳng một mạch đến tòa nhà Viễn Đô, không màng đến câu gọi của nữ nhân viên lễ tân, ấn thang máy lên tầng.

Cậu xông vào rất nhanh, nên bảo vệ cũng không kịp ngăn cậu lại.

Sau đó cậu dừng lại ở một tầng nào đó, ra khỏi thang máy, túm lấy một người hỏi: “Lý Chiêu Vinh ở đâu?”

Hai mắt cậu toàn tơ máu, sắc mặt dữ tợn dọa người sợ chết khiếp.

Cuối cùng một nhân viên nhanh nhẹn lén lên tầng hai mươi bảy, đến văn phòng phó tổng giám đốc nói cho Lý Chiêu Vinh: Dưới kia có một tên nhóc phát điên muốn tìm ngài, Lý quản lí ngài có muốn trốn đi trước hay không.

Lý Chiêu Vinh sợ tới mức chạy đến chỗ Lý Hữu.

Có bảo tiêu của Lý Hữu ở đây, lão sẽ an toàn.

Vì vậy Thiệu Ly ngay cả cái bóng của Lý Chiêu Vinh còn chưa thấy, đã bị bảo tiêu cản lại.

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui