Dị Tư Ẩn: “Cô không phải là người bình thường, có thể nhìn thấy nơ con bướm.
Nếu như là người thì mắt phải mọc trên đỉnh đầu mới có thể nhìn thấy.”Một câu đã nhắc nhở tôi, phải nha, sao tôi lại có thể nhìn thấy thứ ở phía sau mình chứ? Tôi vô cùng nghi hoặc, trực tiếp đưa tay ra sờ, phía sau cái gì cũng không có.Dị Tư Ẩn: “Giả ngốc.”Hai từ trầm tĩnh tràn ra từ cánh môi của anh ấy.
Tay của tôi thoáng cứng ngắc sau đó dần dần buông xuống.Tôi: “Anh ở trên người tôi lắp đặt giám sát?”Dị Tư Ẩn: “Máy giám sát là như vậy sao?”Nếu như không phải thì nơ con bướm là thứ gì? Tôi hỏi anh ấy anh ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết, đợi khi tôi gặp Mã Nhĩ Thái Lăng thì hỏi hắn ta là được rồi.Dị Tư Ẩn: “Đây chính là một không gián kín, cô đi lên phía trên thì vĩnh viễn cũng không tìm được điểm cuối.”Tôi không lập tức đáp lời, vừa rồi bảo bảo đi xuống phía dưới để rời khỏi.
Vậy, lối ra ở phía dưới.
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn xuống phía dưới, không biết như thế nào mà lại cùng Dị Tư Ẩn bốn mắt nhìn nhau.Anh ấy nhìn tôi một cái nhưng không nói gì, trực tiếp quay người đi xuống.
Nếu anh ấy đã cho phép tôi làm bảo mẫu của Dị gia, vậy tôi đi theo anh ấy, cũng không có gì không tốt đúng không.Ngăn cách trong lòng tôi lập tức bị tiêu tán, tôi đi theo anh ấy xuống.
Đi một mạch tới hành lang thứ ba, tôi nhìn thấy một cánh cửa, giống y như cánh cửa lúc trước mà tôi nhìn thấy.Anh ấy vừa đi ra, tôi lập tức lách người qua cánh cửa đi ra, nhưng cửa đóng lại quá nhanh, tôi bị kẹt bên trong, khi đưa tay ra đẩy nhưng tôi lại đẩy không được!Đây không phải là cánh cửa trong hiện thực mà là hư ảo, không ngờ cánh cửa ra lại nặng như vậy.Anh ấy trực tiếp đi thẳng ra ngoài, căn bản không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.
Tôi sốt ruột, không thể bị kẹt ở đây nha, vì vậy tôi lập tức hét lên.Tôi: “Dị thiếu, ngài giúp tôi với.”Bước chân của anh ấy dừng lại, lập tức nhìn về phía sau.
Tôi nhìn thấy rõ anh ấy nhăn mày, thời gian dừng lại ở giây phút này.
Chính vào lúc tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không giúp tôi thì anh ấy bước lại.Tay to chống trên cửa, dễ dàng đẩy ra.Dị Tư Ẩn: “Một cánh cửa cũng đẩy không ra.
Yếu!”Sau khi tôi thành công ra ngoài, bước chân của anh ấy vừa chuyển lập tức liền rời xa.
Nói tôi yếu thì cứ nói, tôi không so đo cùng anh ấy.
Tôi vẫn luôn đi phía sau anh ấy, đợi tới khu vực đỗ xe, tôi nhìn thấy Dung Khuynh.Anh ta là một đạo sĩ, tôi sợ anh ta nhìn ra được tôi là ai, trái tim không tự chủ được mà đập loạn.Dị Tư Ẩn: “Đưa cô ta tới Tinh Thủy Loan.”Dung Khuynh: “Tống nhị tiểu thư?”Dị Tư Ẩn: “Phải, bảo mẫu của Dị gia.”Dung Khuynh nhìn về phía tôi, trong mắt đem theo sự tìm tòi nghiên cứu thật sâu.
Vào lúc tôi nghĩ sắp bị lộ rồi thì anh ta mở cửa xe.Dung Khuynh: “Tống nhị tiểu thư, mời lên xe.”Lúc này Dị Tư Ẩn đã ngồi trên một chiếc xe khác nhanh như bay vụt đi, để lại một mình tôi đối diện với Dung Khuynh.Tôi không dám nói chuyện, nhẹ nhàng gật đầu ngồi vào trong xe.
Nhưng mà sự tình giống như tôi dự liệu, thực sự không có được thuận lợi như thế.
Dung Khuynh không đưa tôi về Tinh Thủy Loan, anh ta đưa tôi tới ngoại thành.Dung Khuynh: “Tống nhị tiểu thư, có để ý nếu như tôi hỏi cô vài câu không?”Nói tới đây, tôi có thể nói là để ý không, tôi có quyền được nói là để ý không? đương nhiên là không rồi...Tôi: “Anh hỏi đi.”Dung Khuynh: “Lửa trong tiệc rượu ngày hôm nay rất kỳ lạ.
Tống nhị tiểu thư có tin trên thế giới này có linh hồn không?”Tôi: “Vấn đề này chỉ sợ tới ngày tôi phải chết mới có thể trả lời anh.”Dung Khuynh: Vậy sao? Nói cho tôi biết, Tống lão gia tên là gì?”Nguyên bản là muốn thử thăm dò tôi thế nhưng lại truyền đạt cho tôi tin tức quan trọng.
Anh ta không xác định được tôi không phải là Tống Tuyết! Nếu như xác định thì sẽ không hỏi tôi, mà trực tiếp vạch trần, tôi hoàn toàn có thể thở ra một hơi.Tôi: “Quy tắc trong nhà rất nghiêm, tôi không thể trực tiếp gọi tên của cha.”Dung Khuynh: “Vậy sao? Nghe nói vú em của Tống nhị tiểu thư thân thể không tốt lắm, mấy ngày nay bị Tống lão gia trục xuất vào viện dưỡng lão.”Vú em là bà vú, mỗi người trong hào môn quý tộc đều có, mẹ đẻ sẽ không nuôi con bằng sữa mẹ..