Đôi mắt tròn của bảo bảo liên tục chuyển, ánh mắt mong đợi lại hiếu kì.
Tôi sờ đầu của nó, cẩn thận suy nghĩ, lúc nó còn ở trong bụng tôi rất ngoan, tìm một cái tên giống với tính cách của nó đi?Tôi: “Tư Diễn, thế nào?”Tôi vừa nói vừa vẽ trong lòng bàn tay nó.
Nó vẻ mặt lờ mờ nhìn tôi, tới khi nét cuối cùng hoàn thành thì nó cười hi hi.Quỷ bảo: “Dung Khuynh dạy con nhận mặt chữ, chữ này mấy ngày trước vừa mới học! Cho dù là tên gì thì con cũng đều thích.
Nhưng, con muốn gọi là Tô Diễn.”Động tác sờ đầu bảo bảo của tôi dừng lại.
Nó không muốn họ của Dị Tư Ẩn mà muốn cùng họ với tôi? Nếu bị Dị Tư Ẩn biết, sắc mặt khẳng định là sẽ trầm xuống đi?Tôi: “Ngoan, con là đứa con đầu tiên của ba ba, nếu như theo họ mẹ, cẩn thận ba ba đánh mông của con!”Quỷ bảo: “Con mặc kệ, đánh thì đánh, da con dày, không sợ bị đánh!”Tôi: “Đứa nhỏ này không nghe lời, con muốn ma ma ở bên cạnh con thì con phải lấy tên này, nhưng không được nói cho người khác là ai đặt tên cho con, con hiểu chưa?”Nó nghiêng đầu nhìn tôi, cúi đầu suy nghĩ một lát sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.Tư Diễn: “Được, con tên là Tư Diễn.
Con sẽ không nói với người khác ma ma ở trong người của dì Tống, chuyện này không ai biết.
Cho dù là Dung Khuynh cũng sẽ không biết.
Ma ma, chú kì quái đi cùng ma ma đâu rồi?”Tôi: “Hắn ta, sẽ quay lại thôi.”Thân thể của tôi vẫn ở chỗ hắn ta bảo quản, nếu như không còn nữa thì tôi vĩnh viễn không thể quay lại được.
Lúc đó ra quyết định này vẫn thực sự là lớn mật, hoàn toàn tin tưởng Mã Nhĩ Thái Lăng.Bảo bảo chớp mắt cười hi hi, lúc vẫn còn đang muốn nói gì đó thì bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân.
Tôi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của quản gia bước vào.
Bảo bảo sớm đã biến thành một đoàn sương trắng bay đi rồi.“Cô đang nói chuyện cùng ai?” quản gia đứng trước mặt tôi,lạnh giọng nói với tôi, sắc mặt nghiêm trúc.
So với ánh mắt khi lần đầu tiên tôi bước vào còn ngưng trọng hơn.Tôi: “Tôi không có nói chuyện.”“Vậy sao? Tống nhị tiểu thư, có câu này nói với cô, bất kể cô dùng thủ đoạn nào để vào được đây, nhưng đã tới Tinh Thủy Loan thì cũng phải làm hết phận sự của mình, đối với Dị Thiếu phải tuyệt đối trung thần.
Những gì nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì hãy ngậm miệng, im lặng mà làm việc, hiểu không?”Tôi: “Quản gia, ngài không cần lo lắng, những đạo lý này tôi đều hiểu.”“Lập tức rửa bát, sau đó đi ra hậu viện nhổ cỏ, sau đó quay lại phòng của mình.
Nhớ, buổi tối không được ra ngoài.”Tôi: “Đã rõ, tôi nhất định sẽ làm tốt.”Sau cùng, quản gia ‘ừ’ một tiếng, lập tức bước ra ngoài.
Trước khi rời đi ông ấy nhìn xung quanh giống như muốn tìm thứ gì đó.Sau khi quản gia rời đi, tôi quay người rửa bát, hong khô sau đó mới đi ra ngoài.
Ở một góc hoa viên trong hậu viện, lấy ra cái chổi bắt đầu quét dọn.
Khi quét dọn tới bên hàng rào, trước mắt lướt qua một chiếc xe, tôi cảm thấy rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn qua.Chiếc xe đó dừng lại, một thân ảnh đàn ông cao lớn xuống xe ngồi xổm xuống, chắc là xảy ra trục trặc gì đó.
Tôi nhìn lướt qua, vừa muốn cúi xuống quét dọn, trùng hợp người đàn ông đó quay người.Hướng Lăng Khiêm! Lúc tôi chưa gặp Mã Nhĩ Thái Lăng, tin tức nói anh ấy bị xảy ra tai nạn nghiêm trọng, sau đó Viên nãi nãi tự mình đi điều tra, không có bị nguy hiểm tới tính mạng, chưa qua mấy tháng mà anh ấy đã xuất viện rồi.Tôi thở ra một hơi thật dài, người không sao là tốt rồi.Hướng Lăng Khiêm: “Tống Tuyết, sao em lại ở đây?”Tay cầm chổi của tôi dừng động tác, anh ấy quen Tống Tuyết? Không phải là giống với người khác gọi khách sáo là Tống nhị tiểu thư, mà là trực tiếp gọi tên, vậy Tống Tuyết gọi Hướng Lăng Khiêm là gì?Hướng Lăng Khiêm: “Biệt thự tư nhân của Dị thiếu, sao em lại vào đó, em đáng lý ra phải ở tập đoàn Dị thị mới đúng.”Tôi nghĩ một lát, không thể chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ấy, cuối cùng cũng trả lời.Tôi: “Em bị sa thải rồi, bị phái tới đây làm tạp vụ, chị của em sao rồi?”.