Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy


Tôi thoáng sửng sốt, tiểu quỷ tới rồi? Tiếng hừ vừa nãy tôi nghe thấy là thật! Thậm chí ẩn ẩn lộ ra mấy phần thân thuộc.“Chị, tiểu quỷ tới rồi, em đã nhìn rõ rồi, là một bé trai.

Em nhớ rõ mùi của cậu ấy, trước đây cậu ấy đã từng tới.”Nó kích động kéo góc áo của tôi, mắt to vụt sáng nhấp nháy, trong mắt toàn là sự mong ngóng.

Nó cực kì muốn chơi cùng đứa trẻ tầm tuổi của mình, phần mong chờ này tôi có thể hiểu được.Tôi ngồi xổm xuống sờ đầu nó, vừa định nói thì một trận gió khác thường một lần nữa thổi tới, khoảng cách gần ngay bên tai của tôi.“Hừ!”Lại là một tiếng hừ mạnh giống như vừa nãy, chất chứa một sự tức giận nhè nhẹ.“Hừ!”Khoảng cách càng ngày càng gần, nó liên tiếp hừ lạnh ba lần với tôi.

Sau tiếng hừ cuối cùng thì gần ngay bên cạnh tôi.

Mắt của tôi đột nhiên trừng lớn, là…Tư Diễn!Tôi lập tức theo tiếng nhìn qua, gió thổi bay rèm cửa sát đất, ngoài chiếc rèm lay động nhè nhẹ ra thì cái gì cũng không thấy.“Chị, cậu ấy đi rồi, em nhìn thấy cậu ấy bay ra ngoài cửa sổ đi rồi.

Có phải cậu ấy không muốn chơi với em không.

Đầu cũng không quay lại mà bay đi rồi.”Lòng tôi có một chút trầm xuống, Tư Diễn tới nhưng lại cố ý không để cho tôi nhìn thấy nó.

Nó lớn rồi, có thể che dấu thân ảnh bằng ý nghĩ.

Nó không muốn để tôi nhìn thấy.

Ngay cả tôi có thể nhìn thấy tiểu quỷ cũng không thể nhìn thấy nó.Nếu đã tới rồi tại sao lại không xuất hiện gặp tôi, tại sao lại phải tức giận?Cô giáo Triệu: “Tình Thiên, ăn cơm thôi.”Lúc này, tiếng cô giáo Triệu vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn qua, cô ấy đang bày bát đĩa.“Chị, chị ăn cơm đi.”Cô giáo Triệu: “Đừng quấn lấy chị nữa nào, chị ấy đi dạo với chúng ta lâu như vậy khẳng định là đói rồi! Đợi lát nữa ma ma lấy hương cho con.”Cô giáo Triệu vừa nói vừa vẫy tay với tôi, sau đó đi tới bên sô pha mở túi ra lấy ra một số hương.Tôi thấy cô ấy châm nén hương, lại nhìn thấy đứa nhỏ hít từng chút một.

Nhưng nó đã từng hút máu người, hương đối với nó mà nói không có lực hấp dẫn lớn nữa rồi.Cô giáo Triệu: “Tình Thiên, em ăn trước đi, cô cho nó ăn xong thì sẽ ăn.”Tôi: “Được.”Lúc Cầu Cầu ngửi hương biểu tình vô cùng phong phú, bộ dáng cao hứng bừng bừng, nhưng đứa nhỏ này…không có chút biểu tình nào.Tôi đi tới bên cạnh bàn ăn, cô giáo Triệu nấu ba món và một canh.

Tôi ngồi xuống từ từ ăn.

Tới khi cô giáo triệu cho đứa nhỏ ăn xong quay lại thì tôi cũng chưa ăn được vài miếng.Cô giáo Triệu: “Tình thiên, có phải chuyện hôm nay mà em rầu rĩ không vui?”Tôi: “Không phải chuyện ở trung tâm thương mại.

Cô giáo, đứa nhỏ đối với hương đã không còn hứng thú rồi.”Cô giáo Triệu hiểu điều tôi đang nói, cô ấy thở dài một hơi “Đều trách tôi, vì quá muốn níu giữ nó lại nên đã đi con đường không chính.

Tôi có thể làm thế nào đây? Cứ như vậy cũng không phải là cách.”Tôi: “Thuận theo tự nhiên thì ắt sẽ có biện pháp.”Cô giáo Triệu: “Bất kể như thế nào thì con của tôi cũng phải ở lại bên cạnh tôi.”Biểu tình của cô giáo Triệu lập tức ngưng trọng, động tác ăn cơm cũng dừng lại.

Tâm tình của cô ấy tôi hoàn toàn hiểu được.

Cô ấy sợ đứa nhỏ sẽ biết mất.Cô giáo Triệu: “Tình Thiên, lúc trước em nói kẻ phá hoại gia đình tôi, hại chết con của tôi là một nữ quỷ?”Tôi: “Phải.”Cô giáo Triệu: “Tại sao lại đụng chạm tới nữ quỷ? Là lệ quỷ sao? Liệu cô ta có còn tìm đến con của tôi gây phiền phức không.”Tôi: “Đừng sợ, ở đây đừng ra ngoài thường xuyên thì nữ quỷ sẽ không dám tới.”Ở đây có quỷ khí của Mã Nhĩ Thái Lăng, nếu quỷ có đạo hạnh không cao sẽ không dám tới.“Chị, cho dù nữ quỷ tới em cũng không sợ! cô ta là kẻ xấu xa, em muốn đánh chết cô ta.!”Tay của tôi đột nhiên bị đứa nhỏ nắm chặt, nhẹ nhà lắc lắc.

Tôi quay đầu nhìn nó, nhẹ giọng nói “Được, đánh chết cô ta.”Vừa dứt lời, giọng nói quen thuộc mềm dẻo lại lần nữa vang lên bên tai tôi.Tư Diễn: “Ma ma, ma ma không cần con nữa.

Ma ma có tiểu quỷ mới, ma ma quên con rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui