Tư Diễn: “Tại sao lại chỉ có hai phần, con không có sao?”Lúc nói chuyện miệng nhỏ còn không rời ống hút, vẫn còn hút không ngừng.Tôi: “Ma ma ăn không hết một phần, ma ma chia cho con nhé? Ta chia cho con.”Nói xong tôi liền cầm dao bắt đầu chia thịt bò, được một nửa lại bị Dị Tư Ẩn chặn lại.
Chỉ thấy anh ấy xắn tay áo, tay kia cầm nĩa, tay kia cầm dao cắt gọn gàng.Tảng thịt bò được anh ấy cắt thành từng khối nhỏ sau đó đưa vào trong đĩa của tôi và Tư Diễn, thậm chí còn cho thêm hạt tiêu đen lên trên giúp chúng tôi.Mắt của Tư Diễn mở to cho tới khi đĩa được đựng đầy những miếng thịt bò nhỏ.Tôi: “Ba ba đích thân cắt cho con, mau ăn đi.”Tư Diễn cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn về phía tôi lại nhìn về phía Dị Tư Ẩn xem xét.
Sau cùng cầm dĩa nhỏ lên ăn từng miếng từng miếng.Tôi cũng bắt đầu ăn, đợi đồ ăn của chúng tôi đều đưa lên thịt bò còn chưa ăn hết.
Bụng của Tư Diễn cũng phình ra rồi.Tôi nâng tay ra sờ sờ đầu của nó, đang định mở miệng ánh mắt lại không khỏi hướng ra ngoài, thế nhưng lại nhìn thấy … Tống Tuyết?Cô ấy đứng sau một chiếc xe cách cửa sổ không xa, cẩn thận nhìn về phía chúng tôi.
Lúc tôi nhìn về phía cô ấy, vẻ mặt của cô ấy rõ ràng sửng sốt.
Trong nhất thời tôi với cô ấy mặt đối mắt.Dị Tư Ẩn: “Đang nhìn cái gì?”Âm thanh thanh lãnh đột nhiên truyền tới, tôi lập tức hoàn hồn.
Chính vào lúc định nói là Tống Tuyết, cô ấy đã dùng tốc độ rất nhanh trốn ra sau xe và chạy mất.Tôi: “Không có, nhà hàng cách thức tiêu chuẩn này đồ ăn mùi vị rất ngon, sữa cảm giác rất tinh khiết.
Anh không ăn sao? vẫn luôn uống trà, không sợ buổi tối không ngủ được sao?”Dị Tư Ẩn: “Buổi tối không ngủ được thì thuận tiện làm việc.”Tôi đương nhiên nghĩ anh ấy muốn tăng ca.
Thẳng cho buổi tôi hôm nay quay lại tôi mời biết là không phải…Ba người chúng tôi ăn ở trong nhà hàng rất lâu, chủ yếu là Tư Diễn đem toàn bộ đồ ăn trong chén đĩa ăn sạch sẽ.
Miệng nhỏ ăn cũng không nhanh.
Dị Tư Ẩn hôm nay rất kiên nhẫn, tùy ý Tư Diễn chậm chạp ăn, ăn hết hai giờ đồng hồ anh ấy cũng vẫn đợi.Hiện giờ đã là 2:15 phút, những người khách dùng cơm khác đã rời đi rồi, mặc dù vậy nhưng người phục vụ đều không dám làm phiền chúng tôi.Tôi: “Tư Diễn, ngon không? Buổi chiều đi khu vui chơi, con ăn chậm thời gian chơi buổi chiều sẽ ít đi.
Ba ba buổi tối còn phải tăng ca nha~~~”Khi tôi nói tới tăng ca thì quay ra nhìn Dị Tư Ẩn một cái, phát hiện đôi con ngươi của anh ấy thâm trầm.
Lúc này tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng tới buổi tối tôi mới rõ ánh mắt ý vị thâm trường đó đại biểu cho điều gì.Tăng ca mà tôi nghĩ lại là…Tư Diễn: “Con ăn no rồi.
Đi, chúng ta đi tới khu vui chơi! Gần đây có một chỗ, con bay…”Nói tới đây, nó lập tức dừng lại, thẳng cho tới khi chúng tôi lên xe Tư Diễn mới mở miệng.Tư Diễn: “Khi con phiêu đãng trên không trung phát hiện một khu vui chơi mới mở.
Bên trong có nhà ma, có nhiều người khi tiến vào sợ muốn chết.
Lúc đó con nghĩ, có cái gì đáng sợ chứ! có điều, hôm nay con không muốn đi nhà ma, con muốn ngồi bánh xe cao chọc trời.
Con nghe nói, lúc lên cao nhất có thể ước nguyện, nhất định thành thực.”Tôi: “Được, chúng ta đi bánh xe chọc trời.”Dị Tư Ẩn không nói chuyện, giẫm chân ga xe bay nhanh như tên.Thời gian buổi chiều thời tiết nóng, tôi vừa muốn nghiêng đầu ấn cửa kính xe, lại lần nữa nhìn thấy Tống Tuyết.
khoảng cách của cô ấy với chúng tôi rất xa, nhưng lần này tôi nhìn thấy rõ hận ý trong mắt của cô ấy, hai mắt bốc hỏa hận không thể ăn tươi muốt sống tôi.Tôi và Dị Tư Ẩn tạm thời quyết định hôm nay ra ngoài, gặp được Tống Tuyết là trùng hợp hay là…?.