Đường Tiểu Nhu bị sự kích động của người xem làm cho máu nóng trong người sôi sùng sục, cô thích cảm giác lướt đi cùng với gió này, vặn tay ga, chiếc xe lao ngày càng nhanh, đã vào khu vực có chướng ngại vật.
Cô phải tin tưởng bản thân, không việc gì phải sợ, phía sau còn có Nam Cung Cảnh đang theo sát!
Vì để tránh nhiều kẻ bị loại ngay vạch xuất phát, quy tắc của cuộc đua là sau khi bắt đầu năm phút mới được phép tấn công lẫn nhau, tạm thời vẫn chưa có gì nguy hiểm.
Trên đài có người bàn tán:
“Hai tay đua kia là người mới phải không? Trông thật buồn cười, một tên còn dám giơ ngón giữa vào mặt ban tổ chức và người xem!”
Nam Cung Cảnh làm sao biết hành động kia của hắn đã khiến rất nhiều người chú ý, fly cam không thể quay được cận cảnh khuôn mặt trong mũ bảo hiểm, nhưng từ thân hình cường tráng kia của hắn có thể nhìn ra là một thiếu niên còn trẻ.
Những phú bà ngồi ở trong phòng riêng nghỉ ngơi còn cười cợt, nói đùa rằng sau khi kết thúc trận đua mà Nam Cung Cảnh giành được vị trí tốt thì họ sẽ nghĩ đến việc “bao nuôi” hắn.
Nếu để hắn biết được, hắn trực tiếp đâm vào góc tường là xong, không cần phải tiếp tục thi thố nữa.
Đoạn đường phía trước có nhiều trở ngại vô cùng, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bánh xe nổ vang.
Các loại ổ gà cỡ lớn khiến không ít tay đua đi đầu bị sập hố, chưa gì đã có ba người gặp tai nạn vì nó.
Mọi người đều thích thú bàn luận:
“Các người cá cược sao rồi? Tỷ lệ ăn đợt này của số tám thấp quá, có cược cũng chẳng được mấy đồng.”
“Không thì thế nào? Số lần hắn đạt hạng một khá cao mà.”
Ở nơi này ngoài được xem đua xe ra còn có thể bỏ chút tiền để kiếm ăn, cá cược là khâu không thể thiếu, nhưng ai cũng đặt hết tiền vào người từng chiến thắng ở tháng trước thì tỉ lệ ăn thua sẽ thay đổi, dù thắng cũng chỉ nhận được rất ít.
Số tám - kẻ đang dẫn đầu đường đua thường xuyên giành hạng nhất cho nên tỷ lệ cược chỉ có một ăn không phẩy một.
Áp lên hắn một triệu mà hắn thắng thật thì cũng chỉ thu về tầm một trăm, nghe thật thảm.
Có người tinh tường nói: “Mỗi tháng mỗi khác, tuy rằng hắn ta thật sự giỏi và có đồng đội tốt, nhưng phải biết đây là đường đua thế nào, dễ xảy ra bất trắc lắm.”
Mọi người đều đặt tiền lên số tám và số chín, về phần Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh mới vào thì trực tiếp bị bỏ qua, còn chẳng ai thèm áp tiền lên người họ, chỉ có Tào Thực ở phía xa lén lút áp hai trăm, coi như phí ủng hộ tinh thần.
Đường Tiểu Nhu tuy xuất phát chậm nhưng kỹ thuật tốt, cô liên tục vươn lên, nhanh chóng vượt mặt những tay đua phía trước, lao vút qua người họ.
Chiếc xe đánh võng lượn qua vô số ổ gà một cách thuần thục, nếu người trong nghề nhìn thấy sẽ cảm giác được cô đánh lái rất mượt, là dân chuyên.
Nam Cung Cảnh không thua kém theo sát cô, hai người như một cặp bài trùng, trong vòng mười phút, họ đã đuổi kịp phần lớn tay đua khác.
Dù đã có đồ bảo hộ nhưng ban đầu di chuyển với tốc độ cao, gió thổi phần phật vào người có chút khó chịu.
Đường Tiểu Nhu giữ chặt tay lái, vô cùng tập trung.
Rầm.
Phía trước đột nhiên có âm thanh cực lớn truyền tới, một tay đua vừa giảm tốc thì bị người bên cạnh thọc gậy vào bánh xe theo nghĩa đen! Hắn ta chỉ kịp nghe một tiếng nổ vang, cả người đã văng khỏi đường đua và lộn liền mấy vòng, ngã sấp xuống mất đi ý thức, chiếc mô tô cũng trượt dài đập vào một góc.
Phía trước không ngừng xuất hiện các loại va chạm mạnh, càng như vậy, người khác càng cảm thấy kích thích.
Một số khách quý có sở thích điên khùng cũng theo đó vung tay đầu tư thêm tiền cho ban tổ chức.
Đường Tiểu Nhu siết chặt nắm tay, cô đã đến rất gần đoạn cầu gãy đang nằm nghiêng bốn mươi lăm độ phía trước.
Họ cần thực hiện một cú “nhảy” qua đoạn cầu gãy dài bốn mét để không bị rơi xuống hồ nước bên dưới.
Đây là địa hình đặc biệt mà ban tổ chức dựng lên để loại bỏ bớt những kẻ yếu kém, cô đã từng thử qua vô số lần ở buổi luyện tập trước đó, nhưng khi trực tiếp đối diện, cô vẫn lo lắng, hít sâu một hơi, tay dường như phát đau.
Qua được, sống.
Không qua được, ngã chấn thương tàn phế.
Giống như cảm giác được Đường Tiểu Nhu do dự, Nam Cung Cảnh ở bên cạnh đột nhiên lên ga, như một mũi tên bắn nhanh ra, cả người theo chiếc xe chạy thẳng lên dốc.
Mấy ông chú vệ sĩ đứng bật dậy, đồng loạt mở trừng đôi mắt.
Cái này đối với Nam Cung Cảnh cũng không phải khó, nhưng mà họ vẫn sợ thót tim, tay chân run rẩy.
Động cơ rít gào dữ dội, Nam Cung Cảnh phóng lên trời.
Hắn cảm giác mình như đang bay trên không trung, sau đó cả người theo xe rơi xuống.
Hắn bình tĩnh nắm chặt tay lái, bánh xe mạnh mẽ ma sát vào đường đua phát ra âm thanh chói tai và trượt thêm mấy mét, sau một hồi mông bị xóc nảy, hắn tiếp đất an toàn.
Đường Tiểu Nhu theo sát phía sau, thực hiện một cú nhảy, tiếp đất vô cùng bài bản.
Khi nhìn thấy Nam Cung Cảnh liều mình, cô thật sự đã bị dọa một chút.
Một đám người ở trên khán đài đứng bật dậy, hô hào:
“Tuyệt! Đúng là thiếu gia của chúng ta!”
“Thiếu phu nhân cũng thật giỏi, phù hợp phù hợp!”
Giọng mấy ông chú quá to, người họ thì chẳng khác gì size XXL, đứng lên là che hết cả tầm nhìn của người khác.
“Này mấy ông chú, ngồi xuống không được sao?”
“Ngồi ngồi ngồi, ngồi đây!”
Trải qua một trận chiến dài, từ con số một trăm tay đua, phía trước chỉ còn lại khoảng hai mươi người.
Đường Tiểu Nhu tính toán kỹ càng, sau đó đột nhiên giảm tốc, Nam Cung Cảnh đang lao như bay nhận ra cô khác thường liền thắng gấp rồi quay đầu ra nhìn..